Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 249
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:26:09
Lượt xem: 11
Trong lúc nấu nước dùng, Giang Đình và các lính bếp bắt đầu làm sợi mì, trong phòng bếp lớp nóng hừng hực, tựa như cách ly hoàn toàn với băng tuyết bên ngoài, mùi thịt dê nông đậm tràn ngập trong bếp, ngọn lửa trong bếp tựa như nhuộm đỏ cả bầu trời.
Tiêu Thừa vừa đi vào đầu bếp doanh đã a lên một tiếng.
Chu Đông không thích làm chuyện bếp núc, nên ngồi bên ngoài, cởi bỏ áo khoác ngoài vung tay chẻ củi, hôm nay cần củi lửa nhiều, phải chuẩn bị thêm mới được.
Anh ta nhìn thấy Tiêu Thừa, ngừng động tác, lau mồ hôi: "Anh đến làm gì?”
Tiêu Thừa thăm dò nói: "Tôi tìm Giang Đình kìa, anh gọi cậu ấy ra một lát đi.
"Người ta đang bận rồi! Anh không biết hôm nay cả doanh phải làm bữa ăn phụ à."
Tiêu Thừa vỗ tay nói: "Tôi đến chính là vì chuyện này, mau lên, tôi cũng đang bận đây."
Chu Đông ném rìu qua: “Đợi chút."
Tiêu Thừa đứng đợi bên ngoài một lúc, thì thấy Giang Đình hai tay đây bột mì trắng đi ra.
"Anh Tiêu đến à, có chuyện gì vậy?"
Tiêu Thừa kéo Giang Đình qua một bên, thấp giọng nói: "Có hai tin, một tốt một xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”
Giang Đình nhìn anh ta: "Xấu đi."
Tiêu Thừa nói: "Thân Uy đại tướng quân đến rồi, đã đi được nửa đường rồi, có lẽ nửa canh giờ nữa sẽ đến."
Giang Đình sững sờ: “Cái gì? Sao lại trùng hợp vậy?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Thừa nói: "Trùng cái rắm, cái tên bên đại doanh Tây Bắc cũng có mặt, tám phần là anh ta mật báo."
Giang Đình nhíu mày: "Vậy đại tướng quân sẽ trách tội chúng ta sao?”
Tiêu Thừa nói: "Không đến nỗi, đây là lệnh của Chỉ huy sứ đại nhân, tôi đoán chừng đại tướng quân là cảm thấy ngạc nhiên, nên đến xem náo nhiệt, thuận tiện tuân tra luôn."
Giang Đình gật đầu: "Vậy thì tốt, đợi lát nữa tôi sẽ nói với quản sự phòng bếp nhỏ, để ông ấy chuẩn bị mấy rượu và thức ăn, đúng rồi, tin tốt thì sao? Là gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-249.html.]
Nói đến tin tốt, Tiêu Thừa có chút kích động: "Tin tốt chính là, Chỉ huy sứ đại nhân đã khởi hành qua vê biên thành rồi!"
"Vân Sâm... À, Chỉ huy sứ sắp quay về rồi sao?" Giang Đình cũng vui mừng, cười nói: "Vậy thì tốt rồi, có thể đón năm mới cùng các tướng sĩ rồi." Tiêu Thừa nói: “Đúng vậy, hôm qua khởi hành rồi, ít ngày nữa sẽ đến."
Anh ta chỉ vào mặt Giang Đình, trêu ghẹo: "Sao cậu lại vui như vậy? Đại nhân về rồi, có người làm chỗ dựa cho cậu rồi đúng không?”
Giang Đình vội vàng ngừng cười: "Cũng chẳng có ai ức h.i.ế.p tôi, tôi cần người làm chỗ dựa làm gì chứ?"
Tiêu Thừa nói: "Ờ ha, nghe nói cái tên đánh nhau với cậu lần trước, bây giờ đã thành đàn em của cậu rồi à?”
Giang Đình cười nói: “Anh nói Lý Trạch sao, đúng vậy, bây giờ quân áo tôi cũng không cần tự mình giặt nữa."
Tiêu Thừa trừng mắt cô: "Được rôi, tin tức nói rồi, tôi còn có chuyện, đi trước đây.'
Giang Đình gật đầu, giơ đôi tay đầy bột mì trắng lên: “Anh Tiêu đi thong thả, tôi còn phải quay về tiếp tục làm mì."
Tiêu Thừa quay đầu lại cười nói: “Hôm nay ăn gì vậy?”
"Sủi cảo, mì thịt dê, thịt om."
"Sủi cảo? Ngon đấy, đợi đến giờ cơm tôi đến ăn chực, ăn cơm trong đầu bếp doanh các cậu là ngon nhất."
Tiêu Thừa vui vẻ rời đi.
Giang Đình quay người quay về, nghĩ đến Hạ Vân Sâm rời quân doanh đã hơn hai tháng, lần trước cô gửi đồ ăn qua cũng đã được một tháng rồi.
Cũng không biết gói cốt lẩu kia hiệu quả thế nào, đợi y quay lại phải hỏi xem Sao.
Lúc này trong đại doanh, tất cả các tướng sĩ đều tập trung làm sủi cảo trong võ đài.
Võ đài rất lớn, đủ chứa hơn trăm nghìn người, trên mặt đất rải đá vụn, xung quanh là hàng tre cao lớn rào chắn, phía trước còn có một cái đài gỗ cao. Lúc này hai vị chỉ huy đồng tri đang đứng trên đài cao ý chí sôi sục nói mấy lời dẫn cố vũ, đồng thời để các tướng sĩ luôn luôn ghi nhớ phải bảo vệ quốc gia, đền đáp triều đình...
Những lời này các tướng sĩ đều phải nghe đến mức tai cũng thành kén rồi, bọn họ vừa giả vờ nghe nghiêm túc, vừa không nhịn được lại nhìn một nhóm người đi vào cửa võ đài qua khóe mắt.
Những người này rất quen, chính là các lính bếp mỗi ngày đem cơm cho bọn họ.