Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 247

Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:26:06
Lượt xem: 9

Chú Lương bừng tỉnh đại ngộ: "Lương thảo!

Trong lương thảo chủ yếu có ngô, gạo, đậu tương, lúa mì. Mỗi ngày ngô đều được nấu thành cơm tập thể, toàn doanh trên dưới đều phải ăn đến phát ói, đậu nành cũng thường xuyên làm thành đậu hũ hoặc là giá đỗ ăn, lượng gạo ít, chỉ để cho võ tướng ăn, vậy cũng chỉ còn lại có lúa mì.

Ngày thường lúa mì chủ yếu dùng để nướng bánh, nếu có thể kết hợp bột mì với thịt... Đơn giản nhất chính là...

"Sủi cảo!"

Chú Lương vui vẻ nói: "Làm sủi cảo thế nào?"

Lúc trước món ăn phụ của đầu bếp doanh đều do Giang Đình dạy bọn họ làm sủi cảo, mà sủi cảo cũng không cân cách làm phức tạp, cũng là một món ăn khiến người ta yêu thích.

Đúng vậy, Đông Chí vốn nên ăn sủi cảo, bọn họ nghĩ Đông nghĩ Tây, lại xem nhẹ một món ăn thích hợp như vậy.

Chu Đông nói: "Làm sủi cảo tuy rằng đơn giản nhưng cũng rất tốn công, những người đó ăn rất giỏi, một bữa có thể ăn hết một nồi, như vậy chúng ta hẳn là kiệt sức mà c.h.ế.t sao?"

Giang Đình cười nói: Cháu lại có một ý này?"

Chú Lương nhìn về phía cô: "Ý gì nói mau nghe thử xem nào."

Giang Đình nói: "Nếu người của chúng ta không đủ, vậy chi bằng để cho các tướng sĩ tự mình gói mình ăn? Chúng ta có thể mở một cuộc thi làm sủi cảo, ai gói vừa nhanh vừa tốt, người đó có thể thắng được phần thưởng, phần thưởng có thể là một món ăn khác, ví dụ như đầu dê kho gì đó."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lính bếp vừa nghe, lập tức liên tục khen ngợi: "Ý này hay, như vậy chúng ta sẽ tiết kiệm thời gian và sức lực hơn ha ha."

Giang Đình lại nói: "Ngoài ra, sủi cảo có thể chuẩn bị vài loại nhân, ví như sủi cảo cải chua ngâm dầu, sủi cảo thịt heo nấm mộc nhĩ, sủi cảo thịt dê, còn có sủi cảo thịt heo nấm hương. Đừng lãng phí phần xương dê còn lại, có thể dùng để nấu canh, làm một bát mì thịt dê nóng hôi hổi, bên trong thêm chút đậu hũ ky, rau với hành lá...

"A đừng nói nữa, nói đến mà tôi đã chảy nước miếng rồi!"

"Cả đời này tôi chưa từng ăn sủi cảo có nhiều loại nhân như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-247.html.]

"Vẫn là cậu bạn Giang Đình biết thưởng thức!"

Chú Lương cười ha hả nói: "Chú thấy được, cứ làm theo cách Giang Đình nói đi.

Ống ấy híp mắt nhìn Giang Đình, đột nhiên cô cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, quả nhiên ngay sau đó chú Lương rồi nói:

"Lần này lại vất vả cho cháu nồi, chuyện bữa phụ Đông Chí do cháu phụ trách, chờ sau khi làm xong, cho cháu nghỉ ba ngày được không? Chú đi tìm đồng tri đại nhân cho cháu nghỉ về thăm người thân, để cháu có thể ra khỏi doanh trại."

Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Giang Đình thậm chí không thể nói không, hơn nữa, sự cám dỗ của việc được nghỉ quá lớn nên cô chỉ có thể gật đầu: "Được, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Sau khi mọi người giải tán, Tạ Ninh cười hì hì nói: "Giang Đình, chuyện chúng ta thảo luận lần trước lại trở thành sự thật."

Lần trước bọn họ còn nói qua năm mới không biết ăn cái gì, Giang Đình nói có thể ăn sủi cảo các loại nhân, chẳng phải thành sự thật rôi sao.

Tần Quyết than nhẹ một tiếng, ung dung nói: "Nhìn dê tôi nuôi nửa năm sắp bị giết, thật đúng là có hơi tiếc."

Tạ Ninh nói: "Ồ? Vậy anh không ngậm miệng được à, tôi có thể giúp anh ăn sủi cảo thịt dê."

Tần Quyết nghe vậy cười mắng: "Tôi nào có ý đó.'

Giang Đình đưa tay xoa xoa mặt, hít mũi nói: "Được rồi được rồi, mau vê phòng đi, c.h.ế.t cóng rồi đây."

Bông tuyết ở bên ngoài lại tung bay, từng mảng từng mảng rơi trên đỉnh đầu mọi người. Ba người đi một đoạn đường thì biến thành đầu bạc trắng.

Giang Đình quay đầu nhìn lại, trên đường đến của bọn họ in một chuỗi dấu chân, rất nhanh đã bị bông tuyết bao phủ.

Cô nghĩ, cuộc sống trôi qua thật nhanh, Đông Chí tới nhanh như vậy, cũng không biết Hạ Vân Sâm hôm đó có ăn sủi cảo hay không. ....

Hai ngày trước Đông Chí, đầu bếp doanh bắt đầu điên cuồng đốn củi, đun nước nóng, mài d.a.o soàn soạt, trông như thể họ sắp làm một điều gì đó lớn lao.

Loading...