Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 245
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:26:02
Lượt xem: 27
Không hiểu sao, khi nói về những món ăn này, Hạ Vân Sâm lại có chút mong đợi, mong đợi phản ứng của người khác khi ăn những món này. Nếu mọi người đều cảm thấy món Giang Đình làm ngon thì y cũng thấy rất tự hào.
Hạ phu nhân hỏi: "Đây là đặc sản ở biên quan sao?"
Hạ Vân Sâm bảo thuộc hạ đi bày một chiếc đĩa không trên bàn ăn rồi nói: "Không phải, chỉ là người bạn đó của con tự mày mò làm ra, những người khác không làm ra được mùi vị này.
Hạ phu nhân cười nói: 'Vậy mẹ có lộc ăn rồi, đi, đến nhà ăn."
Hạ Vân Sâm câm một gói thịt khô cay đi theo Hạ phu nhân đến nhà ăn. Lúc này, trên bàn bày ba món ăn một món canh, tuy không nhiêu lắm nhưng trông thứ nào cũng đều rất tỉnh xảo, thậm chí bát đĩa đều là đồ cổ lưu truyền từ trong cung của tiền triều đến nay, rất có giá trị.
Hai mẹ con rửa tay xong thì ngồi xuống đối diện nhau, nha hoàn cẩn thận mở gói giấy dầu ra, đổ thịt khô vào đĩa.
Hạ Vân Sâm đã từng ăn thịt khô cay này, y biết khẩu vị của mẹ khá nặng nên nhất định sẽ thích.
Quả nhiên, Hạ phu nhân vừa ngửi thấy mùi thơm cay nồng thì lập tức bị hấp dẫn, không khỏi hơi cúi xuống ngửi, chợt cảm thấy miệng đầy nước miếng, cảm giác thèm ăn biến mất từ lâu cũng đã quay trở lại.
Từ khi chồng và con trai cả mất, bà đã sống cuộc sống nửa ẩn cư, ngày ngày ăn chay niệm phật cầu phúc cho cả gia đình. Vì thế thức ăn cũng dần trở nên đơn giản. Cho dù thầy thuốc nói bà phải ăn nhiều thịt cá để bồi bổ cơ thể nhưng thức ăn mà đầu bếp trong phủ làm đều không thể làm cho bà có cảm giác thèm ăn.
"Món này tên là gì? Nhìn lạ quá.'
Hạ Vân Sâm giúp đỡ bày bát đũa xong thì gắp lấy một đũa: "Tên là thịt khô cay, được làm từ thịt heo.
Hạ phu nhân cười nói: "Tên này hay, ngắn gọn súc tích."
Bà gắp một đũa thịt khô bỏ vào miệng nếm thử, chỉ thấy vị mặn và hơi tê cay rất vừa phải. Tuy nói là thịt khô nhưng lại không khó nhai và còn rất dẻo, càng nhai càng ngon, dư vị còn chứa một chút ngọt, cộng thêm hương mè và những gia vị khác mà bà không biết, tạo nên một món rất ngon.
Hạ Vân Sâm vờ như lơ đãng hỏi: "Mẹ thấy sao?"
Hạ phu nhân nhìn y một cái, giả vờ không thấy ánh mắt tranh công của con trai, gật đầu nói: "Ừm, rất ngon, thích hợp làm đồ ăn vặt và nhắm rượu, ông nội và ông bà ngoại của con hẳn là sẽ thích”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này Hạ Vân Sâm mới vừa lòng, yên lặng ăn xong bữa cơm với Hạ phu nhân.
Sau khi ăn xong, hai người đi tới chủ viện. Hạ lão phu nhân vừa thấy y tới thì vội giả ốm.
Trên đầu bà cụ quấn đai buộc trán, dựa vào đầu giường thở ngắn than dài, khóc lóc kể lể bản thân có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Hạ.
Hạ lão tướng quân sớm đã không làm gì được nên đã trốn đến phòng khác từ lâu, chỉ có thím và chị dâu họ của Hạ Vân Sâm còn đứng hầu ở một bên.
Hạ Vân Sâm về kinh đã lâu, sớm đã luyện được thái độ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến rồi, mặc kệ người khác khuyên bảo như thế nào thì y vẫn không chịu thỏa hiệp.
Hạ lão phu nhân cầm gậy chống có đầu hình con rắn gõ chân y, Hạ Vân Sâm nhanh nhẹn lùi lại né tránh.
Bà cụ cực kỳ tức giận mắng: "Cháu xứng với cha và anh trưởng đã c.h.ế.t của mình không? Cháu không thành thân là muốn đến c.h.ế.t ta cũng không được ôm chắt đúng không?”
Mấy nữ quyến ở bên cạnh khó xử, hết khuyên lão phu nhân rồi lại khuyên Hạ Vân Sâm.
Thím nói: Vân Sâm à, cháu đã hai mươi hai tuổi rồi, cháu không thể cả đời không thành thân được đúng không?”
Hạ Vân Sâm im lặng không trả lời.
Y chưa từng nghĩ cuối cùng có nên thành thân hay không, chỉ là cảm thấy bây giờ chưa phải lúc, không muốn làm chậm trễ con gái người ta. Hơn nữa y cũng không muốn nghe theo lời của cha mẹ, người mai mối, bên cạnh người mình không thích.
Hiện giờ như vậy cũng rất tốt, không có vướng bận gì mới có thể tĩnh tâm được.
Vợ anh họ nói: "Em ba à, em ở biên quan nhiêu năm mà không có người trong lòng sao? Nếu có thì mang về đi, cho dù là thiếu nữ nhà nông thì nhà họ Hạ chúng ta cũng sẽ không chê nàng gì đâu.
Điều này cũng khiến Hạ Vân Sâm tự hỏi lại, y ở biên quan năm năm vốn chưa từng tiếp xúc với phụ nữ.
Mà y cũng không có ý nghĩ đến thanh lâu, các loại "bắn pháo" để vui vẻ một chút. Y vô thức hồi tưởng lại, thâm giật mình trong lòng, chẳng lẽ vốn dĩ là y không có hứng thú đối với phụ nữ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-245.html.]
Y bị suy đoán này của mình dọa sợ, lập tức lại lập tức phủ nhận.
Tuy y không có ý gì đối với phụ nữ nhưng y cũng không có ý gì đối với đàn ông chung quanh mà.
Nếu thật sự muốn nhắc đến... Trong đầu y đột nhiên hiện lên khuôn mặt của một người.
"Sâm Nhi, con làm sao vậy? Bà nội con đang hỏi con kìa." Hạ phu nhân kéo kéo tay áo y.
Hạ Vân Sâm hồi phục tinh thân, trên lưng toát mô hôi lạnh, chắp tay nói: "Cháu trai vừa mới nhớ tới một ít chuyện quan trọng, nhất thời thất lễ, xin bà nội thứ tội."
Lão phu nhân là ai chứ, đôi mắt đục ngầu của bà cụ liếc một phát đã 'xuyên thấu' thằng cháu nội mình rồi, nói: "Vừa rồi cháu đang suy nghĩ đến ai?"
Hạ Vân Sâm sửng sốt, vội vàng thề thốt phủ nhận: "Cháu không nghĩ ai cả!"
Người đó... Người đó chỉ là bạn của y.
Bạn bè khá là thân thiết mà thôi. Đương nhiên lão phu nhân không tin, bà cụ là người từng trải đã thành tinh, có cái gì mà không nhìn ra: "Nếu có thì đưa về đây, nhà họ Hạ chúng ta không coi trọng môn đăng hộ đối, chỉ cần là một cô gái tốt là được."
Biết cháu trai rất có thể có người trong lòng, bà cụ quả thực muốn đốt mấy quả pháo chúc mừng luôn ấy chứ.
Chẳng qua thấy sắc mặt Hạ Vân Sâm khác thường, lão phu nhân không nhịn được nói: "Cháu làm sao vậy? Sắc mặt không ổn như thế này, chẳng lẽ... Đối phương là phụ nữ đã có chồng?”
Thím, chị dâu: 'Phụt.
Hạ Vân Sâm: ....'
Y vội vàng nói: "Không phải!"
Y sắp phát điên rồi, ứng phó với một phòng toàn là phụ nữ còn khó hơn ra chiến trường đánh trận nữa.
'Bà nội, người cũng đừng có đoán bừa nữa. Bây giờ cháu trai chỉ muốn chuyên tâm trông coi Hạ gia quân, không có người trong lòng đâu. Chuyện thành thân đợi sau khi bình định Bắc Nhung rồi nói cũng không muộn."
Y chắp tay: "Cháu trai còn có chuyện quan trọng phải xử lý, lui ra trước, ngày mai lại đến thỉnh an bà nội."
Dứt lời, dường như là y chạy trối chết, Hạ phu nhân cũng nhanh chóng cáo từ đi theo.
Hai người chân trước chân sau ra khỏi chủ viện, Hạ phu nhân đột nhiên nói: “Đứng lại.'
Hạ Vân Sâm dừng bước, thở dài, trâm giọng nói: "Mẹ, sân của người ở bên kia."
Hạ phu nhân ởđi tới trước mặt Hạ Vân Sâm, nhìn thẳng y: "Mẹ cảm thấy bà nội con nói không sai.
Mặt Hạ Vân Sâm căng thẳng, dáng vẻ kiểu "tuỳ mọi người nghĩ thôi" nhưng thật ra nội tâm lại có hơi suy sụp. "Mẹ, người cũng đừng nói đùa theo, sao con lại có thể có cái gì với người đã có chồng..."
Hạ phu nhân đột nhiên ngắt lời y: "Không phải phụ nữ đã có chồng, chẳng lẽ... Là đàn ông?”
Hạ Vân Sâm: ....'
Hự, nhất tiễn xuyên tâm. ...
Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi trận tuyết lớn đầu tiên rơi xuống, biên quan đã hoàn toàn biến thành một thế giới trắng xóa.
Mỗi buổi sáng thức dậy, tuyết còn cao hơn đầu gối, các tướng sĩ cũng không thao luyện, suốt ngày làm việc xúc tuyết.
Ngoại trừ xúc tuyết trên đỉnh doanh trại và trong đại doanh, còn phải dọn dẹp mỗi con đường, bảo đảm có thể lái xe trên đường từ quân doanh đến thị trấn.
Ngoài ra, đất trông rau dưới chân núi cũng là đối tượng được chăm sóc quan trọng của mọi người. Tuyết dày quá sẽ đè nát thức ăn nên mỗi sáng sớm sẽ có một đội tướng sĩ đi xúc tuyết cho đất trông rau.
Lúa nhỏ yên tĩnh ngủ say dưới lớp tuyết, củ cải và bắp cải trắng càng lớn càng cao, tỏi non cũng không cam lòng yếu thế, cố gắng bò lên với sống lưng tinh tế.
Đây đều là thành quả lao động của mọi người, các tướng sĩ ngày ngày hy vọng khi nào có thể ăn được món ăn mình tự tay trồng.