Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 239
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:22:54
Lượt xem: 11
Bởi vì Chu Đông ở một người, doanh trướng đủ lớn, anh ta bèn để Giang Đình chuyển hết đồ vào trong doanh trướng của mình, ba người qua lại hai chuyến, chuyển một chậu thịt khô cay lớn, hai chậu lạp xưởng, mấy bát nước cốt lẩu lớn qua.
Mỗi loại đều đặt trong ngăn tủ, tránh để bị chuột ăn vụng.
Chu Đông duõi cánh tay: "Không biết đêm nay tôi ngủ nổi kiểu gì đây, thơm quá.'
Tạ Ninh cười khà khà: “Anh Đông, anh không ngủ càng tốt, canh đừng để cho chuột bò vào."
Chu Đông đá anh ta một cái: "Cậu biến đi, ngày mai tôi còn phải đi mua đồ nữa, bổ sung thịt ở phòng bếp nhỏ, hây, tôi đúng là số khổ mà, hai người mau cút ra ngoài đi, nhớ đóng cửa vào đấy.
Giang Đình và Tạ Ninh bị đuổi ra ngoài, trở lại phòng bếp rửa sạch nồi, bát, gáo, bồn, đun một nồi nước ấm to, lúc hai người tắm rửa xong trở lại doanh trướng đã là đêm khuya.
Hà Kính nằm trên giường, Tần Quyết ngồi đọc gì đó dưới ánh đèn.
Tạ Ninh vừa lau tóc vừa liếc qua một cái, dùng trình độ văn hóa có hạn của anh ta nhận ra một chữ "Heo.
"Tần Quyết, anh đang đọc gì vậy?"
Tân Quyết nghe vậy ngẩng đầu, cười nói: "Các anh đã về rồi à."
Anh ta giơ sách lên: “Sách làm nông nuôi heo, Tiểu Thất bảo tôi đọc rồi kể cho cậu ấy nghe."
Giang Đình nói: "Dê mẹ đẻ con tối nay thế nào rồi?"
Tần Quyết trả lời: "Rất tốt, không xảy ra chuyện gì.' Giang Đình cười một tiếng: "Phái anh đi chăn dê đúng là tìm đúng người rồi, mấy nay anh với Tiểu Thất đang nghiên cứu gì đấy, chuẩn bị phát triển sự nghiệp nuôi heo à?”
Tần Quyết nghe vậy nhìn cô một cái, đứng lên, cầm lấy khăn của Tạ Ninh lau tóc giúp anh ta, ôn hòa nói: "Nếu được như vậy thì quá tốt, các tướng sĩ cũng có thể được ăn thịt heo."
Tạ Ninh lắc lắc đầu: "Tân Quyết, anh dùng sức một chút đi, tốt nhất là xoa bóp đầu cho tôi nữa."
Tần Quyết cười đập anh ta một cái: "Anh lại bắt đầu sai việc rồi đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-239.html.]
Hà Kính có chút tò mò mà nói: "Đông Chí chúng ta có thể ăn thịt dê thật à? Đại xá thiên hạ này cũng đến đột ngột quá.'
Giang Đình nói: "Binh lính thân cận của Chỉ huy sứ nói nên không sai đâu, đúng rồi, đại xá thiên hạ, Trịnh đồng tri hồi trước cũng sẽ không được đặc xá đấy chứ?"
Lời này vừa nói ra, mấy người đều sửng sốt, Hà Kính khẽ gật đầu: "Cũng rất có khả năng."
"Má nó, hời cho lão già này quá rồi!" Tạ Ninh bất mãn nói.
Tần Quyết nói: "Không sao, kể cả có đặc xá cho ông ta khỏi nạn lao tù, thì ông ta cũng đã mất hết tất cả rồi, với cái tuổi đấy của ông ta lại không có tiền bạc bên người, cuộc sống sẽ chẳng khá khẩm đâu."
Tạ Ninh hừ lạnh: "Thế thì chúc ông ta sớm bị nghèo chết, đói chết, bị lạnh chất.
Tần Quyết lau khô tóc cho Tạ Ninh, thấy Giang Đình vẫn còn đang suy nghĩ gì đó, câm khăn trong tay không nhúc nhích, anh ta đi tới nói: "Tôi lau cho cậu nhé?"
Giang Đình lấy lại tinh thần, vội vàng hất khăn lên trên đầu, nói: 'À, không cần, để tôi tự làm."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Quyết cụp mắt, đành ngồi về tiếp tục đọc sách.
Sau khi mấy người thu dọn xong thì chui vào ổ chăn, chậu than trong phòng đốt đến cháy vượng, chỉ để lại một cửa sổ to bằng đầu người để thoát khí, dưới thân Giang Đình là tấm nệm thật dày, cảm giác rất thoải mái, không hề lạnh chút nào.
Cô nghĩ, mùa đông này hẳn là sẽ không khó khăn.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc Giang Đình mơ mơ màng màng thì nghe thấy bên ngoài có người đang gọi, cô mở mắt ra chà xát khuôn mặt bởi vì thiếu oxy mà hơi đỏ lên, nói: "Sao thế?"
Tạ Ninh bưng chậu xốc vải nỉ lên: "Tuyết rơi rôi! Mau dậy đi, mau dậy đi, ngắm tuyết nào!"
Hà Kính nói: "Chẳng phải năm nào cũng rơi sao, có gì đáng ngạc nhiên chứ."
Tạ Ninh hăng hái nói: 'Nhưng đây là năm đầu tiên tôi với Giang Đình nhìn thấy tuyết ở quân doanh đấy!"
Dưới sự thúc giục của Tạ Ninh, Giang Đình mơ màng mà mặc quân áo vào đi ra ngoài cùng với anh ta, thấy chỉ mới một đêm, bên ngoài đã thay đổi cực lớn, khắp nơi trắng xóa.