Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 238

Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:22:52
Lượt xem: 12

Đột nhiên, cô nhanh trí nghĩ ra, nghĩ đến một thứ tuyệt diệu, nước cốt lẩu!

“Tôi có ý này!"

Tạ Ninh và Chu Đông vừa hì hục nhồi lạp xưởng vừa nhìn qua: "Ý gì cơ?"

Giang Đình cười nói: "Trước mắt không nói với các anh đâu, giữ lại một chút cảm giác bí mật... Được rồi, thật ra là do tôi chưa từng làm thứ này, không nắm chắc, thử xem trước đã, ngộ nhỡ thất bại thì sao."

Tạ Ninh hừ một tiếng: "Anh mà cũng sẽ thất bại á? Không thể nào! Trong lòng tôi anh là siêu nhất."

Giang Đình dở khóc dở cười: "Tôi cũng đâu phải cái gì cũng biết."

Cô vớt thịt khô giòn rụm đã chiên đến cạn nước ở trong nồi ra cho ráo dầu, sau đó chạy vê doanh trướng tìm lại gia vị mà mình đã mang từ Biên thành về, rồi lại đến kho hàng ở phòng bếp nhỏ tìm mấy cục thịt mỡ to.

Cô đã làm thịt khô cay rất nhiều lần rồi, cực kỳ thành thạo, nhanh nhẹn mà phi thơm gia vị trong nôi, rồi cho thịt khô vào dùng sức đảo đều, để cho mỗi miếng thịt khô đều tẩm các loại gia vị, múc ra cho vào chậu, chờ nguội rồi thì đóng gói lại.

Sau đó là làm nước cốt lẩu.

Dựa theo kinh nghiệm rất có hạn của kiếp trước, cô xắt thịt mỡ thành miếng nhỏ trước, cho vào trong nồi bắt đầu nấu mỡ heo.

Nước cốt lẩu tốt nhất là dùng mỡ bò, nhưng triều đại bây giờ bò còn có giá hơn cả mạng người, lén g.i.ế.c bò ăn thịt thì sẽ bị tống vào tù đó, cho nên cô đành dùng mỡ heo thay thế vậy.

Trong lúc nấu mỡ heo, Giang Đình đổ một túi ớt khô vào trong một cái nồi khác luộc một lúc, sau đó vớt lên cho vào cối giã nát.

Việc giã ớt này cũng không phải là một việc nhẹ nhàng, cô tìm cái khăn vải che lại mặt và mũi miệng, chỉ lộ ra cặp mắt, còn phải cẩn thận nghiêng mặt đi, tránh để nước ớt b.ắ.n vào mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-238.html.]

Trên tay cũng đeo găng tay da hươu làm từ da lông mà Hạ Vân Sâm tặng, lúc này mới yên tâm bắt đầu làm.

Chờ sau khi giã được một chậu ớt cay kha khá, mỡ heo cũng đã nấu xong, cô vớt tóp mỡ ra, đổ tỏi, hành tây, củ gừng đã chuẩn bị trước cùng với lá hồi, lá nguyệt quế các thứ vào chảo dầu chiên.

Rất nhanh, trong tiếng dầu sôi ùng ục, một mùi thơm nồng nàn bay ra, Tạ Ninh và Chu Đông không nhịn được liên tục nhìn qua.

Tạ Ninh bình luận: "Thứ Giang Đình làm lần này chắc chắn có mùi vị cực ngon, dựa theo kinh nghiệm của tôi, thời gian cần dùng để làm món ăn của cậu ấy càng lâu, thì món ăn càng ngon."

Chu Đông nói: "Rất có lý, hồi trước cậu ấy nấu cơm cho tôi, mười lăm phút đã làm xong rồi, ví dụ như món trứng xào cà chua lần trước, còn lừa tôi là món ăn nổi tiếng kinh điển... Dám lừa tôi, hừ, lần này thì khác, dù gì cũng là gửi vê cho người nhà ăn, người ngoài không thể sánh bằng."

Hai người đàn ông tiếp tục “chua lòm” mà nhồi lạp xưởng trong mùi thơm nông nàn.

Đợi hương liệu đã chiên cạn kha khá rồi, vớt ra, đổ ớt đã giã nát vào xào, xào đến khi trong nồi ùng ục phả ra mùi cay.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hát xì! Hắt xì! Hắt... Xì... !"

Mấy người lập tức hắt xì vài cái, Tạ Ninh chạy như điên ra ngoài: “Chịu không nổi, chịu không nổi, sặc quá đi mất!" Anh ta tìm miếng vải che mũi mình lại mới đỡ hơn một chút.

Giang Đình chỉ vào mảnh vải trên mặt mình vẫn chưa gỡ xuống kể từ lúc giã ớt, híp mắt cười: "May mà tôi đã chuẩn bị từ trước."

Đợi sau khi cả nồi càng lúc càng đỏ, xào đến ra cả mỡ đỏ, lại cho thêm một chút tương ớt và rượu trắng vào, rồi thêm chút nước tương, cho thêm ít hạt tiêu, thêm muối, xì dâu, đường cát trắng, rồi tiếp tục nấu chín.

Nấu đến khi tất cả đều bị nấu ra vị, trong nồi thấy đã hơi đặc sánh lại, thì rót vào mấy bát sứ lớn để nguội.

Đợi đến khi dâu lắng xuống dưới đông lại cứng ngắc, nước cốt lẩu đã thành công.

Lạp xưởng của hai người Tạ Ninh cũng đã nhồi xong rồi, bọn họ dùng xiên tre đ.â.m một vài lỗ bên ngoài lạp xưởng để thoát khí, dùng dây thừng buộc lại thành từng đoạn một, rôi đựng vào trong chậu, dự định sáng mai lấy ra dùng khói lửa hun trong trong phòng bếp.

Loading...