Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 235

Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:22:47
Lượt xem: 12

Hơn nữa anh ta rất tôn sư trọng đạo, kể cả Giang Đình có đối xử với anh ta như thế nào, anh ta vẫn luôn luôn ghi nhớ đây là sư phụ của mình, không hề ghi thù chút nào, ân cần chu đáo mà làm việc cho Giang Đình.

Ai mà còn nhìn ra được, hai tháng trước hai người bọn họ vẫn còn anh c.h.ế.t tôi sống chẳng khác nào kẻ thù g.i.ế.c cha chứ?

Lý Trạch tự tin nói: "Giáo đâu của chúng tôi cũng khen tôi là người tiến bộ nhanh nhất và có năng lực nhất trong số các binh lính mới vào năm nay của doanh chúng ta đấy, đến gã nào ở doanh bên cạnh ấy nhỉ, à, Triệu Khinh Hồng, cũng chưa chắc đã sánh bằng tôi đâu!"

Giang Đình nói: "Được rồi, có thể khiêm tốn một chút được không, cậu vẫn còn kém xa Triệu Khinh Hồng lắm”"

Ít nhiều gì Triệu Khinh Hồng cũng lớn lên trong một môn phái võ lâm nào đó, lại còn có hào quang nam chính, năng lực cực cao, Lý Trạch kể cả có thúc ngựa cũng không đuổi theo kịp.

Lý Trạch ấm ức nói: "Sao anh biết được, tôi cũng chưa đấu với anh ta mà."

Giang Đình nói: "Bởi vì tôi đã từng đấu với người bạn Khổng Tiêu của anh ta rồi, có lẽ cậu cũng chỉ đánh ngang với Khổng Tiêu."

Lý Trạch nghe vậy thì hơi hậm hực: "Khổng Tiêu á, tôi biết cậu ta, cậu ta cũng rất nổi tiếng, tập luyện càng ngày càng như không muốn sống vậy."

Giang Đình than nhỏ một hơi.

Hiện giờ Khổng Tiêu đúng là như trong thời kỳ ấm đầu với Triệu Khinh Hồng vậy, liêu mạng muốn theo kịp bước chân của hắn, luyện tập cực kỳ khắc khổ. Giang Đình cũng đã từng ngầm so tài với Khổng Tiêu, phát hiện đúng là nàng tiến bộ cực nhanh, gân như không tìm thấy dáng vẻ yếu ớt ngại ngùng như hồi mới vào quân doanh lúc trước.

Giang Đình đứng lên nói: "Nào, thử xem chiêu lần trước của cậu đã luyện thế nào rồi."

Lý Trạch tràn đầy tự tin, giơ tay dùng hết toàn lực tấn công, nhưng vẫn bị hai chiêu của Giang Đình quật ngã.

Giang Đình hơi áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không biết cậu..."

Vẫn không đỡ nổi một đòn như thế.

Lý Trạch nằm trên mặt đất, vẻ mặt buồn bã: "Lần sau tôi chắc chắn sẽ đỡ được ba chiêu!"

Lúc này, một người chạy chậm từ nơi xa đến đây, đối phương mặc một bộ quân phục, nhìn thấy Giang Đình thì vui vẻ nói: "Giang Đình! Tôi đang tìm cậu đấy. Giang Đình đá Lý Trạch một cái, ra hiệu cho anh ta nhanh chóng bò dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-235.html.]

Lý Trạch vội vàng bò dậy rồi bỏ chạy.

Người tới chính là Tiêu Thừa đã lâu không gặp, lần này Hạ Vân Sâm vào kinh mang đi hai phần ba binh lính thân cận, Tiêu Thừa bởi vì con gái mới mấy tháng, nên được giữ lại tiếp tục trú đóng.

Vó ngựa không dừng từ kinh thành đến Biên thành cần trên dưới bảy ngày, lần này Tiêu Thừa tới để đưa thư cho Giang Đình.

Giang Đình mời Tiêu Thừa vào trong doanh trướng, bưng lên cho anh ta một mâm hạt thông và quả phỉ rang.

"Ừm, hạt thông này thơm thật, mấy thứ cậu đưa cho tôi lần trước, tôi cũng chưa ăn được mấy miếng đã bị mấy thằng nhóc kia cướp đi hết rồi."

Giang Đình cười nói: Vậy đợi lát nữa anh mang thêm một ít đi, sao vậy, hôm nay tới tìm tôi là có chuyện quan trọng gì à?”

Lúc này Tiêu Thừa mới nhớ ra chuyện chính, nhét một nắm hạt thông vào trong miệng, tay lau qua lên trên quân áo, nói: "Đây chẳng phải là gửi thư sao, có một bức thư Tống Hạ gửi cho cậu."

Giang Đình hơi ngạc nhiên, Hạ Vân Sâm ở xa tận kinh thành mà vẫn còn nhớ thân phận giả "Tống Hạ”, cô dở khóc dở cười mà nhận lấy bức thư.

Tiêu Thừa liếc cô một cái: "Cậu không mở ra xem thử à?”

Giang Đình nói: "Đợi lát nữa rồi xem."

"Ờ" Tiêu Thừa lại ăn một nắm hạt thông, đột nhiên nói: “Cậu có thứ gì muốn mang đến kinh thành không, có thể mang thư, cũng có thể mang đồ ăn.

"Cho Tống Hạ?" Giang Đình xoa đầu: "Tôi không biết chữ mà.”

Cô biết chữ, chỉ là không biết viết chữ của triều đại này mà thôi, với cả nguyên thân cũng không biết chữ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thừa nói: "Tôi viết giúp cậu!"

Giang Đình lại nói: "Tống Hạ chỉ là một lính trinh sát mà thôi, anh ta...'

Anh ta xứng à?

Loading...