Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:22:37
Lượt xem: 13
Lúc này, dê cái nằm ở một bên giãy giụa cũng thuận lợi sinh ra một con dê con, nhóm lính bếp vội vàng chạy tới, dùng quần áo bọc con dê con lại tránh bị đông chất.
Sắc mặt Tân Quyết có hơi lạnh lùng, đương nhiên là vì tình hình vừa rồi đã doạ đến anh ta.
Giang Đình an ủi: "Anh Tần Quyết à, không sao rồi, lân sau anh đi ra chăn dê nên mang theo cây cung tiễn kia đi, để đối phó với những tình huống bất ngờ."
Tần Quyết phục hồi tinh thân đứng lên, dịu dàng cười với cô: "Ừm, lần này là do tôi sơ suất, không nên chạy quá xa, cũng may dê mẹ và dê con đều không sao.”
Giang Đình nhặt túi nước ở bên cạnh lên, nói: “Nào, tôi rót nước cho anh, anh rửa tay đi." Tần Quyết nhìn hai tay nhuốm m.á.u của mình, nói: "Được."
Hai người đi qua một bên, Giang Đình cúi người xuống, cẩn thận nhấc túi nước lên để nước bên trong chậm rãi chảy ra, còn Tần Quyết thì rửa tay.
Sau khi Tần Quyết rửa xong, Giang Đình lắc lắc túi nước, nhìn về phía Tiểu Thất nói: "Tiểu Thất, em cũng tới đây rửa đi! Chỗ này cách bờ sông xa lắm!"
"Ơi, tới đây!" Tiểu Thất nghe vậy đi tới, cũng nhanh chóng rửa tay.
Giang Đình nói: "Tiểu Thất này, em cũng giỏi thật đấy, không hổ là chuyên gia nuôi heo trong nhà, ngay cả đỡ đẻ dê mà em cũng làm được.
Tiểu Thất sửng sốt, nói: "Có đâu chứ, em chỉ hỗ trợ kéo dê con ra thôi, là anh Tần Quyết đã chỉnh và đỡ đẻ cho dê mẹ.
Cậu ấy cười nói: "Nhờ có anh Tần Quyết nếu không chờ chúng em chạy tới, nói không chừng dê mẹ đã c.h.ế.t rồi cũng nên, không thể tưởng được kỹ thuật đỡ đẻ của anh Tần Quyết lại như vậy.
Giang Đình nhìn về phía Tân Quyết.
Tần Quyết cười dịu dàng: "Chăn dê nửa năm, ít nhiêu học được một chút chứ. Với tình hình lúc ấy cấp bách, tôi chỉ có thể mạo hiểm thử một lần."
Tiểu Thất không chút che dấu khen ngợi của mình: "Vậy anh thật sự giỏi quá, nếu anh ở thôn tụi em thì chắc chắn có thể trở thành cao thủ nuôi heo....
Chờ Tiểu Thất rửa tay xong, chú Lương cho người ôm lấy dê con, lập tức cho bọn họ dẹp đường hồi phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-229.html.]
Đám lính bếp đuổi bây dê đi ở phía trước, Tiểu Thất và chú Lương nói chuyện thường ngày, Giang Đình và Tần Quyết đi ở phía sau.
Giang Đình chắp tay sau lưng, vừa đi vừa đá cỏ khô dưới chân, cười nói: "Anh Tân Quyết này, buổi tối anh sẽ không gặp ác mộng chứ?”
Tần Quyết nghe vậy nhìn về phía cô: "Sao có thể được, cũng chỉ là một con sói hoang thôi, còn từng g.i.ế.c người nữa mà."
Giang Đình nói: "Vậy sao tâm trạng anh lại có hơi suy sụp thế, mệt rồi à?"
Tần Quyết xoa xoa bả vai: "Ừm, có hơi mệt."
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình đột nhiên vỗ tay cười nói: "Đúng rồi, tôi còn muốn hỏi anh này, sao anh đỡ đẻ cho dê được hay vậy? Học từ ai thế?”
Tần Quyết cười cười: "Tự nghiên cứu thôi."
"Ừm, lần sau dạy tôi nhé..."
Lúc này, Giang Đình đưa tay sờ trong n.g.ự.c của mình, bước chân dừng lại: "Chờ một chút, hình như tôi đánh rơi đồ rồi..." Cô võ ót: "Chắc chắn là vừa rồi chạy nhanh quá. Toi rồi, thảo nguyên lớn như vậy, rơi đâu được nhỉ."
Nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô, Tần Quyết nói: "Anh nghĩ kỹ lại đã đi đường nào, chúng ta quay lại tìm dọc theo đường đó xem."
Giang Đình từ chối nói: "Anh không cần theo tôi đâu, tôi tự đi là được rồi. Hôm nay anh đã mệt mỏi thế, mau trở về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ về nhanh thôi!"
Dứt lời, cô nhanh chóng xoay người chạy trở về, vừa chạy vừa cúi đầu xem mình đánh rơi đồ ở đâu.
Gió thu cuốn qua, Tân Quyết đưa tay nghịch nghịch sợi tóc trên trán một chút. Anh ta nhìn bóng lưng Giang Đình dần dần nhỏ đi, chậm rãi biến mất ở trong một mảnh mênh mông, lúc này mới thu hồi tâm mắt, bước nhanh vượt qua đám người của chú Lương.
Giang Đình chạy một mạch tìm trên đường đi, đợi sau khi chạy ra xa thật xa, cô mới dừng bước, sắc mặt lo lắng trên mặt đã biến mất.
Cô thẳng lưng, đứng tại chỗ phóng tâm mắt nhìn lại, dựa vào trí nhớ của mình để đi đến một địa điểm mà cô đã đi qua khi đến đây. Nơi này cách nơi Tần Quyết miêu tả gặp phải con sói cô độc không xa, lúc cô tới chưa từng cẩn thận xem xét có cái gì khác thường.