Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 215

Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:22:12
Lượt xem: 14

Giang Đình thầm nghĩ cũng phải, bây giờ địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, cô thật sự không biết rốt cuộc là ai đang có ý đồ với cô.

Hôm nay tốt nhất là đừng chạy lung tung.

Cô giả vờ vô tình hỏi: "Nghe nói Chỉ huy sứ đại nhân có rất nhiều thôn trang ở Biên thành, vậy ngài ấy có nhiêu đất không?”

Binh lính thân cận thật thà đáp: "Nhiều lắm, có đất do Hạ lão tướng quân, Hạ tướng quân và cựu Chỉ huy sứ để lại, cậu hỏi cái này làm gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Đình nói: "À không có gì, tò mò nên hỏi thôi, vậy ngài ấy có nhà ở khu gia quyến không?”

Khu gia quyến chính là nơi mà rất nhiều tướng sĩ Hạ gia quân an cư lạc nghiệp, nếu như Hạ Vân Sâm cũng có thôn trang ở đó, vậy chi bằng ngày mai lúc đi chọn da lông thì tiện thể đi xem đất để xây nhà là được.

Binh lính thân cận nói: "Chắc chắn là có rồi, cả mảnh đất đó đều là của Hạ gia, các đời gia chủ Hạ gia đều quan tâm đến thuộc hạ, không chỉ xây nhà ở cho bọn họ mà còn đối đãi tốt với người nhà của Hạ gia quân, để bọn họ cửa hàng ở thôn trang Hạ gia làm việc, ngoài ra, đại nhân còn...

Những chuyện này cũng không phải là bí mật gì, người của Hạ gia quân đều biết, là một binh lính thân cận, cậu ta bắt buộc phải học thuộc những điều này mới được.

Giang Đình vội vàng ngăn cậu ta lại: "Được rồi được rồi, biết đại nhân nhà cậu là người tốt rồi được chưa, cậu đừng đọc nữa...'

Cô mở bọc đồ lấy bánh bao mua lúc sáng ra chia cho binh lính thân cận hai cái: 'Nào nào nào, ăn bánh bao." Sau khi hai người trở lại trong thành, binh lính thân cận đi báo cáo, Giang Đình thì đi trả xe bò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-215.html.]

Buổi tối hôm đó Hạ Vân Sâm không xuất hiện, Giang Đình ăn tạm một ít đồ ăn của nhà trọ rồi nằm trên giường suy nghĩ chuyện xảy ra lúc ban ngày, cô luôn cảm thấy mình bỏ sót thứ gì đó nhưng lại không nắm bắt được.

Kỳ nghỉ đã trôi qua hai ngày, sáng hôm sau, Giang Đình lại đi dạo ở cửa hàng quần áo may sẵn gần đó một lượt, mua cho mình hai chiếc áo dày, mua một chiếc áo trong dày dặn cho mấy người Tạ Ninh và Tân Quyết, còn cả một số đồ để chống lạnh như tất, giày và mũ.

Sau khi mua những thứ để mặc, cô lại đi dạo cửa hàng đồ ăn vặt và cửa hàng bánh ngọt, mua một đống đồ ăn lớn, cuối cùng thật sự không cầm nổi nữa, cô phải nhờ tiểu nhị giúp đỡ mới mang hết đồ trở về nhà trọ được. Lúc chọn quần áo, hai vị phụ nhân đứng ở bên cạnh cô vừa lật xem quần áo treo trên tường vừa lớn tiếng bàn tán chuyện nhà chuyện cửa.

Giang Đình xoa tai, vốn dự định vào tai trái ra tai phải, không ngờ có người đột nhiên nói: "Này, các bà nghe nói gì chưa? Hồi Hộc sắp hòa thân với triều chúng ta rồi!"

Người trong cửa hàng bất kể là khách đang chọn quần áo hay là chưởng quây đang tính toán sổ sách, tất cả đều dừng tay vểnh tai nghe: "Thật hả?”

"Rất có thể là thật, tôi có họ hàng là người trong nha môn, nghe nói mấy tháng trước chẳng phải triều chúng ta nhất thời thất thủ để cho quân Bắc Nhung chiến thắng một lân hay sao, mà Hồi Hộc lại luôn sinh tôn dưới sự chèn ép của Bắc Nhung, từ đó về sau, Đại Dĩnh và Hồi Học bèn quyết định hòa thân, gả công chúa Hồi Hộc cho một vị hoàng tử, hai nước hợp tác đối phó Bắc Nhung."

"Hồi Hộc chỉ cách Hổ Khiêu Hiệp mười mấy dặm về phía Đông, nói như vậy thì rất có thể đội ngũ hòa thân sẽ đi qua Biên thành chúng ta?”

“Đúng đúng đúng, không sai, không biết có cơ hội nhìn thấy tướng mạo của công chúa Hồi Hộc hay không...

Nghe thấy bọn họ bàn luận, Giang Đình cũng không khỏi tò mò, so với Bắc Nhung thì Hồi Hộc này chẳng khác nào mèo con và hổ, nếu không có Đại Dĩnh ngăn cản từ bên trong, Hồi Hộc đã mất nước từ lâu rồi.

Trước đây khi thực lực của Đại Dĩnh còn lớn mạnh thì luôn coi thường nước nhỏ bé như Hồi Hộc, chỉ coi Hồi Hộc là một nước phụ thuộc để nhận tiến cống, cho dù nước phụ thuộc đưa công chúa đến kinh thành thì cũng không tính là hòa thân, mà là đưa tới hầu hạ quân chủ Đại Dĩnh.

Loading...