Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 207
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:21:58
Lượt xem: 19
Hạ Vân Sâm không đặt lời nói của cô trong lòng, dù sao anh cũng không nghĩ được một người đàn ông” khen ngợi là chuyện tốt.
"Đi thôi, tập họp ở cổng đại doanh."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai người bước nhanh đến cổng doanh trại mà không bị cản trở, lính canh cũng không ngăn cản.
Ở đây đã có một đoàn người chờ sẵn, vài binh lính thân cận và trinh sát đều mặc quân áo bình thường, ngồi trên ngựa cao, đồng loạt nhìn Giang Đình đang đi theo phía sau Hạ Vân Sâm.
Đây là lính bếp mà dù cho phải che giấu thân phận thì Chỉ huy sứ cũng muốn dắt ra ngoài sao?
Mặc dù họ không hiểu dụng ý của Chỉ huy sứ, nhưng họ không dám hỏi, ngược lại còn phối hợp "diễn" cùng. "Ngài định đưa cậu ta đến Biên thành sao?" Một binh lính thân cận thô lỗ nói rồi nhìn Giang Đình bằng ánh mắt sắc bén.
Giang Đình giả vờ sợ sệt nói: "Vâng, đại nhân, gây rắc rối cho các vị rồi."
Hạ Vân Sâm trâm giọng nói: "Tôi sẽ chăm sóc cậu ta thật tốt, các người yên tâm đi."
Binh lính thân cận đó tiếp tục mạnh dạn nói: "Hai người một con ngựa, đừng tụt lại phía sau, lên ngựa đi!"
Hạ Vân Sâm thấp giọng nói: "Cậu có biết cưỡi ngựa không?"
Giang Đình nhịn cười, cúi đầu nói: "Một chút."
Hạ Vân Sâm gật đầu: "Cậu lên trước đi, ngồi phía trước."
Giang Đình vươn tay nắm lấy yên ngựa, giẫãm lên bàn đạp, khoảnh khắc tiếp theo cô cảm nhận được bàn tay Hạ Vân Sâm đặt trên eo mình rồi nâng nó lên, cô nhanh chóng mượn lực trèo lên và ngồi xuống.
Hạ Vân Sâm cũng lên ngựa một cách dứt khoát, hai người bọn họ đi cuối cùng, đi theo mấy con ngựa phía trước.
Sau khi qua sông, Hạ Vân Sâm siết chặt dây cương nói: "Ngồi vững nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-207.html.]
Trong khoảnh khắc tiếp theo, y cưỡi ngựa phi nước đại qua, con ngựa đen dưới người họ cao lớn nhanh nhẹn, chở theo hai người mà tốc độ chạy không hê giảm chút nào. Đoàn người phi nước đại trên đồng cỏ, hướng về Biên thành.
Giang Đình vẫn dùng phương pháp lân trước, nửa thân trên nằm xuống, ôm cổ ngựa.
Không còn cách nào, dây cương nằm trong tay Hạ Vân Sâm, cô không giữ cổ ngựa thì không bao lâu sẽ bị vứt xuống mất.
Hạ Vân Sâm cúi đầu xuống, lớn tiếng nói: "Ngôi dậy!" Gió bên tai thổi vù vù, thổi vào mặt người đau như d.a.o cắt, Giang Đình cũng lớn tiếng đáp: "Không cần! Thế này cũng ổn mà!"
Cô vừa nói xong, Hạ Vân Sâm đã vươn tay túm lấy cổ áo cô, kéo thân trên của cô lên.
Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, Giang Đình vội vàng nắm lấy dây cương, quay đầu trừng mắt nhìn anh: Anh đang làm gì vậy?”
Hạ Vân Sâm nhíu mày: "Chạy như thế này cả buổi sáng, cậu không cần nội tạng mình nữa à?”
Giang Đình bất lực: "Vậy tôi nên làm gì đây? Anh đưa dây cương cho tôi? Hay là anh giữ chặt lấy tôi?"
Giữ chặt lấy Giang Đình? Hạ Vân Sâm không dám nghĩ đến tư thế này, vì thế chỉ nói: "Vậy cậu giữ chặt dây cương ởi..
Giang Đình gật gật đầu, nhận lấy, cười nói: "Anh ngồi vững vào, đừng để cưỡi một lúc nữa thì người mất tiêu đó."
"Đi!" Sau một hồi đôi co, bọn họ đã tụt lại phía sau đội ngũ phía trước một khoảng, Giang Đình giật dây cương, thúc ngựa chạy nhanh.
Hạ Vân Sâm ngồi sau lưng cô, đùi của hai người áp sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người Giang Đình dường như đã chạm tới người y. Y cố gắng ngồi thẳng dậy, cố gắng giữ khoảng cách giữa bụng và lưng của hai người.
Nhưng tay y trống không, cơ thể ngồi thẳng dậy làm cho trọng tâm cực kỳ không vững, khi ngựa lên xuống, chạy trên mương có vài ổ gà, thân thể Hạ Vân Sâm run rẩy, y vô thức nắm chặt túi trên vai Giang Đình.
Giang Đình bị y nắm lấy, ngả người ra sau, vội vàng ngồi vững lại rồi hét lớn: "Đừng túm lấy túi của tôi! Vòng tay qua eo tôi, tôi không để ý!" Cô sinh ra vào thời tận thế, cho nên rất xem nhẹ việc đụng chạm giữa nam nữ. Kiếp trước, cô và đồng đội nam khó tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể trong khi làm nhiệm vụ, cô cảm thấy không có vấn đề gì, cũng không mất đi một miếng thịt nào.
Nghe vậy, bàn tay Hạ Vân Sâm di chuyển xuống, khoảnh khắc đặt lên eo Giang Đình, y đột nhiên rút tay lại như bị bỏng, sau đó lại duỗi tay ra, nắm lấy dây cương, trâm giọng nói: "Thôi để tôi đi.