Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 202
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:21:50
Lượt xem: 21
Hai ngày sau, cuối cùng kho thóc cũng được nâng cấp thành công, đáy mỗi kho gỗ đều được nâng lên để hạn chế hơi ẩm lọt vào, mái nhà được cải tạo và gia cố để dù trời mưa to cũng không dễ bị dột. Trong kho còn đặt những chậu than để đốt lửa nhằm giảm hơi nước trong không khí và giảm độ ẩm.
Kho thóc sau khi được đội lính bếp sửa sang lại, tất cả những hạt mốc đều được đốt đi, những hạt nảy mầm được đưa ra đồng làm hạt giống, còn lại được bảo quản cẩn thận trong kho. Nếu ăn tiết kiệm vẫn có thể ăn cho đến mùa xuân năm sau.
Sau khi hoàn thành một chuyện lớn, Giang Đình thở phào nhẹ nhõm, tiễn Tào bách hộ và những người khác rời đi với lòng biết ơn sâu sắc. Những tướng sĩ đến giúp đỡ cũng rất hài lòng, thậm chí có chút không muốn rời đi, bởi vì trong những ngày ở đầu bếp doanh, Giang Đình đã cố gắng hết sức thay đổi thực đơn bữa ăn thêm của họ: Nào là canh thịt chan, cơm chiên nước tương, cơm khoai tây luân phiên.
Tuy không có cá hay thịt lớn, song hương vị lại ngon hơn cơm tập thể thông thường vô số lần.
Chẳng qua nhóm lính bếp lại chỉ ước bọn họ nhanh chóng rời đi, ai biết được, cơm thêm đều dùng tiền tiết kiệm từ việc bán đồ ăn của đầu bếp doanh, nếu còn không rời đi nữa thì sẽ ăn mạt bọn họ mất!
Vân Mộng Hạ Vũ
Tâm trạng Giang Đình rất tốt, bởi vì ngày mai cô có thể đi Biên thành, mặc dù lần này trong túi không có đủ tiền để xây nhà, nhưng cô có thể ra ngoài hưởng thụ mấy ngày, ai mà không vui cho được?
Hôm nay, cô ôm Đại Bạch ngồi xổm ở cửa kho thóc, cho nó ăn cá khô.
Tiểu Thất cười nói: "Đại Bạch thích nhất là cá khô, cho nên mới để anh ôm nó nhanh như vậy.'
Giang Đình sờ sờ cái đầu lớn bụ bẫm của Đại Bạch, trong mắt tràn đầy yêu thương: "May mà nó không chỉ thích mỗi cá khô nhỏ, nếu không sẽ không bắt được chuột."
Lúc này có người hét lên: “Giang quản sự! Có người tìm anhI"
Giang Đình nghe vậy ngẩng đầu lên, đoán chừng là Khổng Tiêu tới.
Thỉnh thoảng Khổng Tiêu có tới thăm cô, mang cho cô một ít đồ vật nhỏ đều là mua từ chỗ lính tuần tra, tuy rằng không đáng tiền nhưng rất chân thành. Thỉnh thoảng cô cũng đưa cho Khổng Tiêu một ít đồ ăn, có qua có lại.
Giang Đình tất nhiên không quên người bạn này, cô đặt Đại Bạch xuống đất, rửa tay rồi đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Khổng Tiêu đang đứng ở cửa đầu bếp doanh nhìn quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-202.html.]
Khổng Tiêu trông đen hơn, cũng khỏe khoắn hơn mấy tháng trước, khuôn mặt vốn trắng nõn giờ đây tràn đầy vẻ anh hùng, ngay cả lông mày cũng dày và đen hơn.
Giang Đình không khỏi sờ sờ lông mày của mình, thầm nghĩ chẳng lẽ là tâm sinh tướng, lông mày cũng sinh từ tâm sao?
"Giang Đình! Đến đây!" Khổng Tiêu khí phách vẫy tay với cô.
Giang Đình bước tới và nhìn thấy Khổng Tiêu lấy từ trong lồng n.g.ự.c ra một đôi găng tay lông.
Khổng Tiêu nói: "Cái này cho anh, làm bằng lông thỏ, ấm lắm đó."
Giang Đình cầm lấy, sờ vào, quả thực rất thoải mái: Cậu lấy ở đâu vậy?"
Khổng Tiêu: "Không phải anh Triệu đã thăng tiểu kỳ sao? Có lính tuần tra lấy lòng anh ấy, tặng cho anh ấy một vài thứ. Anh ấy không thích mấy thứ đó, nói là đồ đàn bà nên đưa hết cho tôi. Tôi có hai đôi găng tay, bèn muốn tặng anh một đôi, anh Triệu đã đồng ý rồi."
Mặc dù là Triệu Khinh Hồng đưa nhưng Giang Đình vẫn rất vui vẻ, không nên lãng phí. Triệu Khinh Hồng thăng chức rất nhanh, sau này sẽ nhận được nhiều thứ tốt, thế là cô bèn mặt dày nhận lấy.
"Được, cảm ơn, tôi rất thích."
Giang Đình cười nói: "Đúng rồi, tối nay tôi sẽ nấu một bữa thịnh soạn, buổi tối tôi tiện đường ghé qua mang đồ ăn cho cậu nhé?”
Hai mắt Khổng Tiêu sáng lên, hưng phấn nói: "Được!"
Bởi vì mấy ngày trước bận nên Giang Đình và Hạ Vân Sâm hẹn nhau đưa đồ ăn vào hôm nay, đến giữa buổi chiều cô lại bận. Hôm nay định làm món hầm với chân gà da hổ và thịt hâm khoai tây.
Sở dĩ cô làm chân gà da hổ là vì cô phát hiện không ai thích ăn chân gà, bởi vì không có thịt lại còn rất khó gặm. Thậm chí quản sự phòng bếp nhỏ còn nghĩ rằng sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt, nên c.h.ặ.t c.h.â.n gà vứt đi, ngay cả cơ hội vào nồi cũng không có, cũng may Giang Đình đã kịp thời hỏi xin.