Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:48:59
Lượt xem: 14
"Cảm ơn." Giang Đình không lo được nhiêu như vậy, lau qua loa rồi nói: "Chú Lương, không hay rồi."
Cô kể lại chuyện một cách ngắn gọn.
Chú Lương nghe vậy thì thở dài: "Mỗi năm đều sẽ xuất hiện tình huống như vậy, nhưng năm nay chuyển đến Yến Tử Khê thì càng nghiêm trọng hơn.”
Giang Đình nói: "Vậy có cách nào giảm bớt không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhiều lương thực như vậy, nếu như thật sự bị ẩm mốc hoặc mọc mầm thì chỉ chăn heo thôi sẽ không hết, hơn nữa đó cũng đều là lương thực, là khẩu phần lượng của toàn bộ quân doanh trong mùa đông.
Giang Đình cảm thấy trán mình giật giật, cô vừa mới tiếp nhận chức vị này đã gặp phải loại chuyện như vậy, khiến cô có một loại cảm giác "Người sắp được ông trời giao cho trọng trách lớn thì phải rèn luyện gân cốt trước”.
Chú Lương nói: "Có thì có, chỉ là trong chốc lát thì không làm xong được."
Giang Đình sốt ruột nói: "Chú nói trước đi, cháu sẽ cố gắng nghĩ cách."
Những lính bếp khác nghe vậy thì cũng vây tới, mọi người nhìn nhau, sắc mặt cũng không quá tốt, bởi vì nếu như lương thảo thật sự bị mốc meo nảy mầm quá nghiêm trọng, toàn bộ đầu bếp doanh đều có thể bị tội liên đới.
Chú Lương đè giọng nói: "Thứ nhất là dùng vôi sống rắc ở trong kho để hút ẩm, thứ hai là lót đáy kho, có điều..."
Giang Đình tiếp lời: "Có điều phải múc hết lương thực ra ngoài mới được đúng không?”
Chú Lương gật đầu.
Tạ Ninh nói: "Chúng ta dùng đuốc hong khô lương thực có được không? Nhưng hình như làm vậy thì chậm quá.
"Chờ đã, sấy khô...' Giang Đình chợt nảy ra ý tưởng: "Đúng vậy, chúng ta cũng có thể sấy, dùng củi để sấy khô tường và sàn nhà xung quanh kho lương.'
Lính bếp nghe thấy cũng có lý, tuy nhiên, ba phương pháp vừa đề ra đều liên quan đến một vấn đề, nhân lực và vật lực không đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-182.html.]
Giang Đình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng rồi, tôi còn có một ý tưởng."
Chú Lương nói: “Cháu cứ nói đi.'
Giang Đình: "Chúng ta có thể trồng lúa mì đã nảy mầm xuống đất."
"Trông?"
Giang Đình: "Đúng vậy, ban đầu cháu dự định trồng một ít củ cải và bắp cải ở khoảng đất trống phía sau để ăn vào mùa đông nên đã mua hạt giống. Nếu chúng ta có thể trồng rau thì chúng ta cũng có thể trồng lương thực." Các lính bếp có hơi do dự, ý tưởng của Giang Đình đương nhiên là tốt, song vấn đề là ai sẽ gieo hạt giống. Đầu bếp doanh không đủ nhân lực, chỉ riêng việc nấu nướng, cho heo ăn và chăn dê đã đủ bận rộn rồi.
Lúc này, Chu Đông chợt lên tiếng: "Để tôi đi tìm Tiêu Thừa, chuyện này không phải chuyện nhỏ, phải mau chóng báo lên trên để Chỉ huy sứ ra quyết định."
Chú Lương cũng cảm thấy như vậy, nếu chậm trễ thì không ai gánh nổi trách nhiệm.
Bên ngoài mưa càng ngày càng nặng hạt như muốn nuốt chửng sông núi, đây có lẽ là trận mưa lớn nhất mùa thu. Sau cơn mưa này, thời tiết sẽ nhanh chóng lạnh đi, sau cơn mưa là thời điểm thích hợp để gieo lúa mì.
Không thể tưởng tượng được, một đêm mưa lớn sẽ khiến lương thực trong kho thay đổi như thế nào. Giang Đình không thể ngồi yên, nói: "Vẫn chưa quá muộn đâu, chúng ta đi ngay thôi.
Chu Đông gật đầu: "Chú Lương, chú đừng đi, đầu bếp doanh chúng ta còn có rất nhiều việc phải thu xếp, để cháu và Giang Đình đi là được."
Chú Lương thở dài, nói: "Vậy thì các cháu phải cẩn thận. Nhanh lên, mang áo mưa qua đây.'
Đám lính bếp nhanh chóng tìm được hai cặp áo mưa và mũ tre, Giang Đình và Chu Đông nhanh chóng mặc vào rồi lao vào màn mưa dưới ánh mắt của mọi người.
Trời mưa to, không thể mang theo đèn lồng hay thắp đuốc, ngay cả lính gác đêm cũng không thấy bóng dáng.
Những hạt mưa đập vào xung quanh lêu, phát ra tiếng vang lớn, Giang Đình và Chu Đông mới đi được vài bước đã cảm thấy giày của mình đã ướt đẫm nước. Họ bèn cúi người xuống, cởi giày, câm trên tay rồi đi chân trân về phía trước.
"Mẹ nó! Trận mưa này lớn quá! Cảm giác như cả đêm không tạnh vậy!"
Tiếng kêu của Chu Đông vang lên, ngay sau đó, một tia sấm sét đột nhiên xẹt ngang bầu trời khiến anh ta giật mình, toàn thân run lên.