Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-11-11 11:48:37
Lượt xem: 14
Đến Tân Quyết cũng hết hồn trước suy nghĩ của mình. Anh ta vội vàng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, vành tai hơi đỏ: "Anh tắm nước lạnh à?”"
Giang Đình nói với vẻ không thèm để ý: "À, đúng vậy, không sao đâu, cũng không lạnh lắm."
Gió đêm thổi tới, cô xoa cánh tay: "Mau về phòng tôi, tôi lại cảm thấy rét căm căm rồi."
Hai người một trước một sau về doanh trại. Lúc này, Tạ Ninh đã gáy khò khò, Hà Kính cũng đã đi vào giấc ngủ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình rón rén trèo lên giường, nằm xuống, đưa lưng vê phía mấy người, lấy chăn bọc kín mình, chỉ để lộ cái gáy.
Sau khi thổi tắt đèn lồng, Tần Quyết cũng nằm xuống. Nhưng đến lúc nhắm mắt, anh ta không khỏi nhớ lại dáng vẻ mới vừa rồi của Giang Đình.
Anh ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của Giang Đình, hơi nhướng mày...
*xx**
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, còn chưa tới giờ thức dậy nấu bữa sáng, đã có người đứng ngoài doanh trại hét ầm lên: "Ối giời ơi mẹ ơi mẹ hỡi! Dậy hết đi, đừng nằm ườn ra ngủ nữa!"
"Keng keng keng!" Tiếng kẻng gõ vang vọng như tiếng ma muốn chọc thủng lỗ tai. Giang Đình nháy mắt ngồi bật dậy trên giường.
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì thế...' Tạ Ninh sợ đến nỗi suýt ngã lăn xuống giường. May mà Hà Kính nhanh tay nhanh mắt, nhắm mắt lại vươn tay kéo anh ta lại.
"Ối, làm tôi sợ gần chết." Tạ Ninh xoa trái tim yếu đuối, nhảy xuống giường chạy ra xem, đã thấy các lính bếp tốp năm tốp ba ra khỏi giường.
Đám Giang Đình cũng nhanh chóng mặc quân áo, buộc tóc.
"Sao đấy, xảy ra chuyện gì rồi à?"
"Không biết, đang ngủ ngon giấc muốn c.h.ế.t này."
Các lính bếp xúm vào, ai nấy đều còn ngái ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-169.html.]
Chỉ thấy người cầm kẻng hô hào: "Mấy người xem cái đám đang đứng bên ngoài doanh trại là ai đấy?"
Mọi người nhao nhao nhìn lại. Chỉ thấy hàng loạt binh lính mặc mũ giáp cầm trường thương bao vây kín mít đầu bếp doanh, một con chuột cũng đừng hòng trốn thoát.
Mới sáng sớm đã thấy cảnh tượng này, các lính bếp đều sợ ngơ cả người, thế này là sao?
"Hình như họ định... Định tống chúng ta vào tù đó." Chân Tạ Ninh run lẩy bẩy.
Giang Đình xoa cằm, lòng đã đoán được phân nào. Khả năng cao là đêm qua Hạ Vân Sâm điều tra thâu đêm, sáng nay sai người bao vây đầu bếp doanh để điều tra rõ ràng.
"Không sao. Chúng ta có phạm tội gì đâu, sợ gì." Cô vỗ vai Tạ Ninh, an ủi.
Tần Quyết và Hà Kính lại nghiêm mặt. Hai người ở trong doanh trại quân đội lâu hơn, đương nhiên họ đã nhìn ra với quy mô thế này thì chắc chắn sự việc không hề đơn giản.
Nhưng lính của đầu bếp doanh vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc, họ có thể gây ra chuyện gì được nhỉ?
Lúc này, Chu Đông đã ởi tới. Anh ta trâm giọng nói: "Tôi vừa đi tìm Chú Chung, phát hiện đêm qua chú ấy không trở vê."
"Gì cơ?" Nghe vậy, các lính bếp ở xung quanh ngạc nhiên hỏi: "Chú Chung đi đâu vậy?”
Chu Đông lắc đầu.
Giang Đình vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường mà nói: "Tạm thời cứ đứng đợi một lúc đã, xem bọn họ định làm gì.'
Chẳng bao lâu sau, trời đã sáng bảnh mắt, đám lính đi vào đầu bếp doanh. Từ quần áo và trang sức trên người họ có thể đoán được tất cả đều là võ tướng.
Thủ lĩnh của đám lĩnh không ai khác chính là Trương thiêm sự: Chỉ huy trinh sát doanh. Sự việc lân này quá nghiêm trọng, liên quan đến cả chỉ huy tam phẩm đồng tri cùng với vô số người khác trong doanh trại, Hạ Vân Sâm bèn giao cho anh ta phụ trách điều tra.
Một vài lính trinh sát và binh lính thân cận của Hạ Vân Sâm đi theo sau anh ta. Vừa bước vào, những người này cũng không nói hai lời mà đi thẳng tới một vài doanh trại, tìm kiếm thứ mà mình cần tìm. Trong đó bao gồm: Toàn bộ sổ sách mua sắm mấy năm nay, sổ sách ghi chép các bữa nấu thêm cho thương binh doanh và sổ sách ghi chép các bữa ăn thêm cho toàn bộ doanh trại, biên lai và sổ thu chi của chú Chung và hai quản sự còn lại.
Các lính bếp bị binh lính tập trung vào một chỗ, tất cả đêu không dám thở mạnh.