Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 156
Cập nhật lúc: 2024-11-10 23:07:14
Lượt xem: 29
Nhưng y đúng là đói bụng, rất rất rất đói bụng.
Dạ dày và ruột đang cồn cào, kêu gào thúc giục y nên ăn cơm.
Trong khi y đang chiến đấu với cơn đói, có một người mang khay đến.
Cái khay trong tay Giang Đình nặng trịch, phía trên đặt một bát thịt heo chiên giòn, một bát cà tím om, một bát canh bí đao sườn heo, còn có một báo cơm trắng.
Tuy rằng đã đồng ý với Hạ Vân Sâm làm thêm một món cho y, song Giang Đình lại không nói gì với lính bếp, nên chỉ tự mình múc một bát canh bí đao sườn heo chưa hết mang đến.
Nhìn thấy Giang Đình đến, sâu trong nội tâm Hạ Vân Sâm không thể khống chế nảy sinh vài phân vui mừng, chỉ là ngoài mặt y che giấu rất khá. Làm mình như bởi vì quá đói bụng, nhìn thấy đồ ăn mới xuất hiện bản năng phản ứng khi ăn.
Y nhìn Giang Đình, dùng ánh mắt lên án 'Sao bây giờ cậu mới tới?”.
Giang Đình nhe răng cười: “Thật ngại quá, vừa rồi làm quên mất đồ ăn của anh rồi."
Hạ Vân Sâm: ....'
Giang Đình đặt khay đặt bàn cho y, lấy từng món ăn ra.
Thương binh giường bên cạnh thò đầu ra hỏi: "Tại sao anh ta lại có thêm một món ăn vậy, đây cũng không phải võ tướng ở doanh trướng chúng tôi mà."
Giang Đình cười híp mắt nói: "Bởi vì tôi quen anh ấy, tôi nhường phần của mình cho anh ấy."
" Hự, thiệt là quá đáng mài! Hu hu sao tôi không có người quen trong lính bếp doanh chứ" Thương binh đau buồn, phẫn nộ vùi đầu ăn cơm của mình.
Hạ Vân Sâm không khỏi hỏi: "Đây là phần của cậu à?"
Giang Đình gật đâu, nói dối mà không cần soạn trước. Cô nói: "Đúng vậy, đám lính bếp chúng tôi cũng là một mặn một chay. Nhưng không sao hết, tôi ăn ít một chút chẳng sao cả, anh bị thương phải ăn nhiêu một chút, húp canh sườn heo bồi bổ cơ thể."
Cô câm đũa lên: "Có muốn tôi đút cho anh ăn không?”
Hạ Vân Sâm: '...'
Vân Mộng Hạ Vũ
Đầu óc y có hơi mơ hồ.
Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao Giang Đình lại đột nhiên đối xử tốt với y như vậy? Buổi sáng không phải còn ghét bỏ Y gọi món chậm sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-156.html.]
"Anh nên húp chút canh để lót bụng trước.' Ngay sau đó, một chiếc muỗng được nhét vào tay y.
Lúc này Hạ Vân Sâm mới kịp phản ứng, nhận lấy muỗng rồi bưng bát lên: "Tôi tự ăn là được."
Y gắp một miếng thịt heo chiên giòn bỏ vào miệng, rồi nhét một miếng cơm.
Giang Đình đứng trước mặt y, giọng nói nhẹ nhàng: “Có ngon không?”
Hạ Vân Sâm cẩn thận thưởng thức, thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Đột nhiên, Giang Đình cúi người xuống, ghé sát bên tai y, nhỏ giọng nói: "Sau này mỗi ngày tôi sẽ tặng anh một món. Anh có thể đi bộ đến thương binh doanh bên ngoài ăn."
Hơi nóng cô thở ra khiến Hạ Vân Sâm giống như bị bỏng, suýt chút nữa làm đổ bát. Không ai biết dưới sắc mặt bình tĩnh không chút thay đổi này của y là sóng to gió lớn cỡ nào.
Giang Đình đang làm gì vậy? Đột nhiên bọn họ đã thân thiết đến vậy sao?!
Cả người Hạ Vân Sâm cứng ngắc không dám động đậy.
Giang Đình nhanh chóng rút người về, đứng thẳng nói: "Anh ăn thong thả nhé, ngày mai lúc đưa cơm nhớ ra ngoài chờ tôi.
Đầu óc Hạ Vân Sâm mơ màng nhìn cô, lại thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Giang Đình nhíu mày: "Không phải anh muốn làm bạn với tôi sao? Sao lại lạnh lùng như vậy chứ.”
Hạ Vân Sâm không hiểu: "2"
Giang Đình: "Vậy buổi sáng anh hỏi sao tôi không nhớ anh, tôi còn tưởng rằng anh... Thôi anh cứ từ từ ăn, tôi đi trước đây, trưa mai đợi tôi nhé.”
Sau khi cô cầm khay đi ra khỏi doanh trướng, lúc này mới nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười không rõ ý gì Trong doanh trướng, Hạ Vân Sâm vừa ăn cơm vừa suy nghĩ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Y luôn luôn bình tĩnh tự kiêm chế, cho dù mặt đối mặt với tám vạn đại quân Bắc Nhung cũng bình tĩnh ung dung, sao có thể bởi vì một ít lời nói và hành động của tên lính bếp Giang Đình nho nhỏ này mà mất chừng mực được?
Giang Đình cùng lắm là tới gân y thì thâm một chút thôi mà?
Chắc là vì quá đói nên ảnh hưởng đến não chứ gì!
Y bình tĩnh lại, cố gắng nhớ lại một ít chuyện trong quân vụ, lúc này mới chậm rãi vứt Giang Đình ra sau đầu.