Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:06:02
Lượt xem: 36
"Hừm, thế này thì càng lạ hơn." Chu Đông nghĩ trái nghĩ phải, đột nhiên nhìn về phía Giang Đình: "Có phải cậu đã làm đồ ăn ngon ở nhà họ Tiêu đúng không?”
Giang Đình bị ánh mắt anh ta nhìn đến mức tóc gáy dựng thẳng, nuốt nước miếng: "Đúng vậy."
Chu Đông đột nhiên vỗ tay một cái, hai mắt phát sáng, nhìn Giang Đình như kẻ trộm: "Tôi biết rồi, hóa ra người muốn phất lên như diều gặp gió chính là thằng nhóc nhà cậu?”
Giang Đình không rõ nguyên nhân, không hiểu ra sao: "Liên quan gì đến tôi?
Chu Đông đè thấp giọng xuống, nói: "Cậu có biết trước đó tôi đã bảo cậu làm đồ ăn thì để lại cho tôi một phần, những món ăn kia cuối cùng đã đi đâu không?”
Nếu Chỉ huy sứ hiện tại đã trắng trợn chạy đi ăn cơm Giang Đình làm, vậy thì anh ta cũng không cần giấu giếm nữa.
Giang Đình: “...'
Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện Hạ Vân Sâm chạy tới nhà họ Tiêu ăn lẩu, ngạc nhiên: "Chẳng lẽ là bị ngài ấy ăn mất rồi?"
"Ha, cái giọng điệu này của cậu, sao như thể coi đại nhân là ăn trộm vậy, dù sao bây giờ rõ ràng ngài ấy rất coi trọng cậu, cậu chỉ cần chờ được ăn ngon uống sướng thôi, nói không chừng việc trông nom phòng bếp nhỏ cũng sẽ để cho cậu làm đấy."
Giang Đình: "Là coi trọng tài nấu nướng của tôi, xin hãy nói cho chính xác cảm ơn."
"Dù sao cũng là ý đó, trời ạ, người anh em của tôi sắp trở nên vượt trội rồi, đến lúc đó cũng đừng quên người anh trai này nhé." Chu Đông đã bắt đầu vui vẻ mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Chỉ có Giang Đình là còn có chút như lọt vào trong sương mù, Chỉ huy sứ này đúng là rất kỳ lạ, y biết rõ cô giấu giếm tài nghệ trốn ở trong đầu bếp doanh, thế mà còn dám ăn cơm cô làm, cũng không sợ cô là gian tế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-144.html.]
Đợi đất!!!
Trong đầu cô đột nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo.
Đều tại cuộc sống an nhàn mấy tháng nay khiến cô có chút đắc ý vênh váo, cho nên cũng hạ thấp tính cảnh giác.
Cô đột nhiên nghĩ đến, nếu cô ở vị trí của Hạ Vân Sâm, trong quân doanh của mình xuất hiện một "phần tử khả nghỉ" như vậy, cô chắc chắn sẽ âm thầm phái người đi theo dõi, đặt từng hành động của đối phương dưới mí mắt mình. Một khi đối phương có sự khác thường gì, giây tiếp theo sẽ đầu rơi xuống đất.
Vậy nên, mấy tháng nay cô làm gì chắc chắn cũng đều không thoát khỏi ánh mắt của Hạ Vân Sâm, cho nên y mới dám yên tâm ăn cơm cô nấu.
Chẳng trách lần trước sau khi giao đấu với Hạ Vân Sâm, Hà thiêm sự nói cô là gian tế, Hạ Vân Sâm phủ nhận.
Cô không biết mình bị theo dõi từ khi nào, cũng may cô vẫn luôn che giấu tốt, thay quần áo tắm rửa toàn là ở trong phòng tắm, người theo dõi cũng không có biến thái đến mức ngay cả lúc cô tắm rửa cũng muốn nhìn lén đấy chứ.
Trước mắt cô chỉ có thể xác định thân phận con gái của mình chưa bị bại lộ, cùng với rửa sạch hiềm nghi gian tế.
Nghĩ như vậy, mạng nhỏ đã được an toàn, còn về chuyện cấp trên coi trọng tài năng nấu nướng của mình, trong phút chốc cô không biết nên khóc hay nên cười đây.
Chu Đông nhìn biểu cảm phức tạp của Giang Đình, nghĩ là cô sợ ở chỗ cao không chịu nổi lạnh, bị người ta đố ky, an ủi nói: "Sợ gì chứ, dù sao cũng là chuyện tốt, hơn nữa tài nấu nướng của cậu tốt như vậy, phất lên cũng là chuyện sớm muộn.
Anh ta huých bả vai Giang Đình một cái: "Này, đã từng nghĩ tới, tích cóp nhiều tiên một chút, xây căn nhà lấy cô vợ ở Biên thành không? Tuy lính bếp không được vê thăm người thân nhưng mấy việc đó cũng chỉ là vỏ bọc, chỉ cần cậu có mối quan hệ trong quân doanh, mượn cớ rời quân doanh mấy ngày. Đây chẳng phải chỉ là việc nhỏ thôi sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình rõ ràng là đã bị hấp dẫn, nhỏ giọng nói: "Vậy... Không cưới vợ thì có được đi ra ngoài không?”
Chu Đông liếc cô một cái, bày ra dáng vẻ "Anh hiểu mà:. "Được chứ, nhưng anh đây vẫn khuyên cậu một câu, phụ nữ lầu xanh không đứng đắn bằng việc lấy vợ đâu, mấy người phụ nữ kia toàn chỉ là muốn bạc của cậu thôi, tuy dáng dấp cậu cũng không tồi, nhưng mà trong túi cậu cũng chẳng có mấy... Ây, tôi còn chưa nói xong đâu, làm sao vậy? Không thích nghe lời của anh đây nói à? Không nghe lời người lớn thiệt thòi ngay trước mắt... Ơ, thằng nhóc kia, quay lại đây!"