Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:06:00
Lượt xem: 31
Sau đó một đống thịt lớn được cho vào trong bát của y.
Giang Đình: 'Ăn đi, cướp thịt cũng không cướp được.'
Hạ Vân Sâm: '...'
Y muốn bẻ gãy đôi đũa này.
Một bữa lẩu khiến bụng người nhà họ Tiêu ai nấy đều căng phồng thỏa mãn không thôi, nói lân sau muốn tự học nấu lẩu ăn.
Vợ Tiêu Thừa còn năn nỉ ỉ ôi đòi Giang Đình dạy cho cô ta mấy món sở trường, Giang Đình hết cách, nói ngày hôm sau sẽ cầm tay chỉ việc dạy cho cô ta mấy món trong bữa tiệc ngày hôm qua, dỗ vợ Tiêu Thừa đến mức nhìn cô như thể nhìn em trai ruột.
Cứ như vậy, sau bốn ngày ở lại Biên thành, sáng sớm ngày thứ năm, tất cả tướng sĩ nghỉ thăm người thân tập hợp tại cửa thành, chỉnh đốn trật tự, chuẩn bị trở vê quân doanh.
Người thân đến tiễn nước mắt lưng tròng nhìn bọn họ, lưu luyến chia tay.
Tiêu Thừa cũng kéo vợ mình lại nói chuyện thân mật.
Chỉ có mấy người Giang Đình lẻ loi khoanh tay đứng ở một bên.
Không lâu sau, Hạ Vân Sâm dẫn binh lính thân cận tới, miệng vết thương của y vừa mới khép lại, vẫn chưa thể cưỡi ngựa, nên lại ngồi xe bò trở vê.
Chẳng qua trên xe bò bày rất nhiều đồ mà mấy người Giang Đình mua ngày hôm qua, đồ ăn đồ uống đồ dùng nhiều không đếm xuể.
Binh lình thân cận nói: “Các cậu bị làm sao vậy, sao lại để đại nhân ngồi chung với một đống lộn xộn thế này?"
Giang Đình lấy lòng nói: "Đại nhân thứ tội, thật sự là mấy thứ này đều có thể làm thành món ngon, đợi lúc về có cơ hội, tôi sẽ làm cho đại nhân nếm thử.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô cười một tiếng, nheo mắt nhìn Hạ Vân Sâm.
Từ sau hôm ăn lẩu kia, cô đã biết đôi chút ý định của Hạ Vân Sâm, thì ra Chỉ huy sứ đại nhân cũng không thoát khỏi sự hấp dẫn của đồ ăn ngon.
Quả nhiên, nghe cô nói như vậy, Hạ Vân Sâm không nói thêm gì nữa, chống tay ngồi ở trên xe bò, còn vỗ vào chỗ bên cạnh nói: Cậu cũng lên đây đi.
Giang Đình được ưu ái mà lo sợ, chỉ vào bản thân: "Tôi... ?"
Đối với chuyện Hạ Vân Sâm mời ngôi chung một chiếc xe bò, đương nhiên Giang Đình sẽ từ chối, binh lính thân cận bên cạnh và đám người Tạ Ninh cũng ngạc nhiên không thôi mà nhìn bọn họ. Tai của bọn họ không có vấn đề gì đấy chứ? Chỉ huy sứ đại nhân lại mời một lính bếp lên xe bò ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-143.html.]
Giang Đình vô cùng chính nghĩa mà nói: "Cảm ơn đại nhân, nhưng mà buổi sáng tôi ăn nhiều, muốn đi bộ để tiêu cơm một chút."
Hạ Vân Sâm: ....'
Y không cố chấp nữa, giống như chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi, thậm chí không nhìn cô thêm một cái: "Đã đủ người chưa?"
Thân binh: "Đủ rồi ạ!"
Hạ Vân Sâm nói: 'Đi thôi. '
Các tướng sĩ không thể không chia tay với người thân của mình, hai mắt đẫm lệ mà quay trở lại đội ngũ, cũng không ai biết kỳ nghỉ lần sau, bọn họ có thể còn sống mà quay trở về hay không.
Đoàn người đi ra khỏi thành một cách có trật tự trong ánh mắt chăm chú của dân chúng vây xem ở hai bên đường.
Người dắt xe bò hôm nay chính là Tần Quyết, Giang Đình và Tạ Ninh thì đi ở trong đội ngũ phía sau xe bò.
Chu Đông nhìn Tiêu Thừa cưỡi ngựa, lại ngó sang Hạ Vân Sâm đang yên ổn ngồi trên xe ngựa cùng với một đống đồ ăn đồ uống không hợp với y, nghi ngờ nói: "Giang Đình, mấy ngày nay ở nhà Tiêu Thừa, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Giang Đình khó hiểu nói: "Ý anh là về việc nào?"
Chu Đông gật gù đắc ý nói: "Không bình thường, không bình thường, không nói ra được..
Giang Đình suy nghĩ một lúc: "Chỉ huy sứ chạy tới nhà Tiêu Thừa ăn chực... Khụ, làm khách, việc này có tính không?”
Chu Đông giật mình sợ hãi, ngạc nhiên nói: Có chuyện này à?”
Anh ta xoa cằm nhìn Tiêu Thừa, chua xót nói: "Chẳng lẽ thằng nhóc này được đại nhân ưng ý, sắp sửa phất lên như diều gặp gió ư?"
Chỉ huy sứ đến nhà một thuộc hạ làm khách, có nghĩa là y cực kỳ tán thưởng người này, cũng có ý đề bạt đối phương, nhưng Tiêu Thừa... Khứa đó xứng sao?
Giang Đình nói: "Nhưng ngài ấy giả vờ làm bạn của anh Tiêu, cũng không để lộ thân phận."
(Hạ Vân Sâm: Cô ấy gắp cho tôi một đống thịt nên tôi mới miễn cưỡng cho cơ hội đến gần tôi đấy nhé!
Giang Đình: Anh chắc chưa )