Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:05:59
Lượt xem: 28
Hạ Vân Sâm đi theo Tiêu Thừa vào trong, lúc đi ngang qua Giang Đình thì nghiêng đầu nhìn cô một cái, Giang Đình giật giật khóe môi với y, nở một nụ cười cứng ngắc.
Sau khi trở lại phòng bếp, Giang Đình yên lặng nhìn xà nhà, tự an ủi mình, không sao, cứ coi như y không tồn tại, hưởng thụ lẩu mới là việc quan trọng nhất!
Tự cổ vũ như vậy trong lòng mấy lần, cuối cùng Hạ Vân Sâm cũng bị cô vứt ra sau đầu.
Nước lèo trong nồi đã sôi lên sùng sục, mùi thơm cũng trở nên nông đậm vô cùng, sau khi nếm thử mùi vị, Giang Đình dùng chậu sạch sẽ múc nước lèo ra, bưng ra sân đổ vào nồi trên bếp lò, nhóm lửa lên than. "Mau tới, ăn cơm thôi!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Đám người Tạ Ninh bưng đồ ăn ra, đặt ở trên mặt bàn bên cạnh, người của nhà họ Tiêu cũng vây quanh, ngồi ở trên băng ghế nhỏ bên cạnh bếp lò.
Hai ông bà Tiêu có chút câu nệ, Tiêu Thừa và Hạ Vân Sâm ngồi cạnh nhau, Tiêu Dư ngồi bên cạnh vợ Tiêu Thừa, có chút tò mò dò xét mặt nạ của Hạ Vân Sâm. Nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của anh trai, cũng không dám nhìn nhiều, cuối cùng lại không nhịn được mà nhìn chăm chằm vào Giang Đình.
Mà ánh mắt Hạ Vân Sâm cũng như có như không dừng lại trên người Giang Đình.
Giang Đình thân mắng Hạ Vân Sâm ở trong lòng, có thể để cho cô yên tĩnh ăn một bữa cơm hay không hả? Với cả cô nhóc Tiêu Dư này nữa, chẳng lẽ vẫn chưa hết hy vọng hay sao?
Chỉ có Tạ Ninh là vô tâm vô tư nhất, kể cả Chỉ huy sứ có ở đây thì sao chứ, cũng chẳng quan trọng bằng đồ ăn ngonl
Giang Đình gắp miếng thịt bỏ xuống một đĩa lớn, lại thêm chút rau dưa, nói: "Miếng thịt tôi thái khá mỏng, nhúng vài lân là ăn được rồi."
Vợ Tiêu Thừa nhiệt tình nói: 'Nào nào nào, mọi người bắt đầu động đũa đi chứ, cứ tự nhiên như ở nhà, đừng khách sáo, đừng khách sáo!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-142.html.]
Giang Đình cầm muỗng trúc, múc một muỗng thịt, cho hai người lớn nhà họ Tiêu trước, sau đó múc một muỗng nữa, suy nghĩ một lát, rồi đưa tới trước mặt Hạ Vân Sâm: “Anh Hạ, nào.
Hạ Vân Sâm nói: "Cảm ơn."
Y gắp một gắp thịt, chấm nhẹ vào nước chấm, sau đó bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt một mùi cay xộc lên, mùi thơm hành tỏi xông thẳng lên chóp mũi. Vị giác thoáng cái giống như được cổ vũ, đầu lưỡi tự động phân biệt được cấp độ của hương vị phong phú này, cũng truyền lên não bộ của chủ nhân một cách chính xác.
Lát thịt thái cực kỳ mỏng, sau khi nấu chín thì cuộn vào nhau, nhưng rất mêm không hề xơ chút nào. Mùi thịt tràn ngập trong khoang miệng, được nước chấm bao bọc, sự kết hợp hoàn hảo hòa quyện vào nhau, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Y ngước mắt, thấy Giang Đình lại dùng muỗng trúc múc một muỗng thịt, bị hai người Tạ Ninh và Tần Quyết chia nhau rồi.
Tiêu Thừa bên cạnh ăn đến mức hô to đã ghiền: "Thật ngon! Thật sự rất đãi Mau mau mau, lại lấy cái muỗng vớt tiếp đi, tôi sắp chờ không kịp nữa rồi, hai đĩa thịt kia, bỏ hết vào cho tôi đi, tăng lửa lớn thêm một chút!"
Lửa than không đủ lớn, người làm trong nhà dứt khoát tìm củi lửa bỏ vào trong, sau khi lửa lớn lên, đồ ăn chín cũng nhanh hơn, từng đĩa thịt lớn được bỏ vào không ngừng, rồi trong chớp mắt đã bị vớt ra ăn hết.
Ban đầu Tạ Ninh và đám người Tiêu Thừa còn dè chừng Chỉ huy sứ ở đây, hơi rụt rè một chút, nhường y, để cho y gắp trước. Chẳng qua ăn được một lúc thì mặc kệ, chẳng quan tâm ai với ai, thịt tôi nhìn thấy thì chính là của tôi! Trên "thực trường" méo quen biết!
Hạ Vân Sâm lại một lần nữa thấy thịt mình nhìn trúng bị Tạ Ninh một đũa gắp đi, con ngươi y giật giật, nắm chặt đũa, ngước mắt nhìn lên, Giang Đình đang ngậm một miếng thịt trong miệng lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác chỉ kéo dài trong chớp mắt.
Thấy ánh mắt của y, Giang Đình vội vàng lấy lại vẻ nghiêm chỉnh, vẻ mặt vô tội nhìn y.
Đôi đũa của Hạ Vân Sâm càng bị siết chặt hơn. Một giây tiếp theo, một cái muỗng trúc vớt tới, Giang Đình nói: "Đưa bát qua đây chút."