Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:05:44
Lượt xem: 47
Bọn họ đi dạo hết đường phố náo nhiệt, Tiêu Dư ở giữa muốn nói chuyện với Giang Đình nhưng phản ứng của Giang Đình khá lạnh nhạt, khách khí xa cách, trong ánh mắt Tiêu Dư rốt cuộc cũng xuất hiện thất bại và đau thương.
Tạ Ninh không nhìn nổi nữa, chủ động nói đùa dỗ cô ấy, lúc này mới làm cho cô gái nhỏ nở nụ cười trở lại.
Đợi đến khi trời sắp tối, bọn họ đi ngang qua một lầu cao trang trí vô cùng xa hoa, đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt.
"Túy, Xuân, Lâu." Tạ Ninh híp mắt: "Tân Quyết, ba chữ này đọc như thế đúng không?”
Tần Quyết ho nhẹ một tiếng nói: "Ừ, chúng ta đi nhanh một chút đi, trời sắp tối rồi." Tiêu Dư cười hì hì nói: "“Túy Xuân Lâu rất náo nhiệt, là một trong những nơi náo nhiệt nhất vào buổi tối ở Biên thành”
Tạ Ninh xoa xoa tay: "Vậy sao chúng ta không đi vào?”
Tiêu Dư bất đắc dĩ nói: "Nếu anh trai em biết em đưa các anh tới đây, sẽ đánh gãy chân em mất."
Tần Quyết nói: "Em còn nhỏ, không thể đi vào."
Tạ Ninh ngơ ngác: "Hả?"
Giang Đình thầm nghĩ cơ hội đến rồi, cô ôm cánh tay khinh thường nói: 'Bên trong chỉ là một đám con gái, có gì đẹp cơ chứ?"
Tạ Ninh, Tần Quyết: "..."
Tiêu Dư: "Hả... ?"
Tần Quyết kiên trì giải thích với Tiêu Dư: "Ừm, đúng vậy, anh Giang anh ấy, thích đàn ông. Vẻ mặt Tiêu Dư trong nháy mắt giống như bị sét đánh.
Ngay cả biểu cảm của Tiêu Hổ cũng nứt ra.
Giang Đình rụt rè gật đầu, bình luận: "Cũng không phải đàn ông nào cũng thích, muốn các phương diện đều phải hơn người, ít nhất hai người bọn họ còn chưa đạt tới yêu cầu của tôi."
Tạ Ninh cười đắng: "Tôi đội ơn anh nhé."
Đầu óc Tiêu Dư mơ hồ, mãi cho đến khi trở lại Tiêu gia vẫn còn hồn phách vẫn còn du ngoạn cõi tiên.
Vợ Tiêu Thừa và bà v.ú trong nhà chuẩn bị một bàn thức ăn, đều là những món ăn gia đình đơn giản nhưng có cá có thịt, mùi vị cũng coi như ổn.
Trên bàn cơm Tiêu Thừa trách cứ Tiêu Dư: ˆEm làm sao vậy, xị mặt cho ai xem? Ai làm gì em?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-133.html.]
Tiêu Dư tủi thân ôm bát. Giang Đình nói: "Nhất định là em gái Tiêu theo chúng tôi đi cả buổi chiều nên mệt mỏi, ăn cơm xong nhớ nhanh chóng đi nghỉ ngơi."
Nhìn ánh mắt ân cần của Giang Đình, Tiêu Dư cảm giác mình càng thương tâm hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Thừa cũng lười quan tâm đến Tiêu Dư, nói chuyện chính với Giang Đình: "Tôi định ngày mai sẽ tổ chức sinh nhật cho cha tôi, đến lúc đó sẽ có ba mươi mấy người thân bạn bè tới, bày bốn bàn tiệc, cậu xem có thể làm nhanh một bàn tám món không?”
Giang Đình cười nói: Đương nhiên! Anh Tiêu à, anh quên chúng tôi là lính bếp sao?"
Tiêu Thừa cười ha ha: “Cũng đúng cũng đúng.'
Sau khi ăn cơm xong, vợ Tiêu Thừa nói với anh, tâm trạng của Tiêu Dư vẫn có hơi không đúng, bảo anh ta đi hỏi chiêu nay xảy ra chuyện gì, có phải ba thằng nhóc kia khi bắt nạt cô ấy hay không.
Tiêu Thừa suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn quan tâm em gái, vội đi tìm Tiêu Dư hỏi.
Tay Tiêu Dư nắm vạt áo, cắn môi, một lúc lâu do dự nói: "Không ai bắt nạt em cả, là em..."
Tiêu Thừa nói trúng tim đen: "Có phải em để ý ai trong bọn họ không? Giang Đình?"
Anh ta sờ cằm: "Cậu ấy quả rất đẹp trai, tính cách cũng không tệ, nhưng phải ba năm sau cậu ấy mới có thể thành thân."
Tiêu Dư giậm chân ngượng ngùng nói: "Em không... Em... Nhưng anh ấy nói anh ấy thích đàn ông! Còn phải là người đàn ông có tất cả các mặt đều hơn người!"
Lân này đến lượt Tiêu Thừa giống như bị sét đánh.
Một lúc lâu sau anh ta vẫn chưa khép cằm lại, khiếp sợ nói: "Chính miệng cậu ấy nói?"
"Đúng vậy, không tin anh đi hỏi Tiêu Hổ xeml"
Tiêu Thừa cảm giác đầu óc loạn xì ngầu, cái gì gọi là người đàn ông có tất cả các phương diện đêu hơn người? Ngoại hình tuấn tú? Gia thế tốt? Tài năng? Sao giống như Chỉ huy sứ thế?
Chờ đãi
Cái gì mà lộn xộn vậy.
Trọng điểm là Giang Đình vậy mà lại thích đàn ông!
Anh ta ực một tiếng nuốt nước miếng xuống.
Hôm sau Giang Đình có cảm giác rõ ràng ánh mắt Tiêu Thừa nhìn mình cực kỳ không bình thường, cô không nhịn được hỏi: "Anh Tiêu, làm sao vậy?”