Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:05:41
Lượt xem: 30
Vẻ mặt Tạ Ninh như bị táo bón: "Không phải chứ, tôi đang nói đùa thôi mà, sao cô nhóc này chỉ hỏi Giang Đình có ở đây không, chẳng lẽ thật sự để ý anh ư?"
Giang Đình nhanh chóng kéo chăn che đầu lại: "Mọi người mau giúp tôi đối phó, nói tôi ngủ rồi."
Tạ Ninh cười xấu xa: "Anh ngại à? Người ta tìm anh, cũng không phải tìm chúng tôi.'
Lúc này cửa lại bị gõ cộc cộc: “Anh Tạ Ninh, anh Tần Quyết, các anh đều ngủ rồi sao? Chị dâu bảo em đưa cho chút đồ ăn vặt và trà hoa đến cho các anh.
Giang Đình nói: "Bây giờ người ta gọi là các anh rôi đúng không."
Tạ Ninh hừ một tiếng, nói thầm: “Anh ơi và anh, chỉ kém một chữ, nhưng ý nghĩa thì khác biệt rất lớn đấy."
Giang Đình đá nhẹ anh ta một cước: "Mau đi đi."
Tạ Ninh bóp cổ nhại giọng nói: "Ai da, nhẹ một chút, anh Giang ơi - khụ khụ, tới đây!"
Anh ta nhảy xuống giường đi mở một khe nhỏ ở cửa, để lộ nửa khuôn mặt, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy em gái của Tiêu Thừa là Tiêu Dư đang bưng một cái khay, vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm vào anh ta.
Sau khi nhìn thấy người mở cửa không phải là Giang Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dư buồn rười rượi, đưa khay lên nói: "Đây là một số món ăn rất được hoan nghênh ở Biên thành, ba anh nếm thử đi."
Tạ Ninh cảm giác nhan sắc của mình bị vũ nhục, buồn bực mở cửa, nhận lấy khay, cười nói: ", bánh đậu phộng, bánh phù dung, bánh đậu xanh, cảm ơn em gái Tiêu!"
Tần Quyết cũng đi tới, cười nói: "Mọi người khách khí quá, khiến cho chúng †a cũng ngại ngùng theo.
Tiêu Dư kiễng chân nhìn thoáng qua trong phòng, thấy trên giường có một hình người đang nằm, từ đầu đến chân dùng chăn che lại.
Tần Quyết giải thích: "Anh Giang ngủ rồi."
Tiêu Dư ngẩn người: "Ngủ rồi? Nhanh như vậy.'
Từ khi bọn họ vào nhà đến bây giờ, còn chưa tới nửa khắc.
(một khắc bằng mười lăm phút)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-131.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Quyết và Tạ Ninh gật đầu cùng lúc, thật thà vô số tội" nhìn cô ấy.
Tiêu Dư đành phải từ bỏ, cười nói: "Các anh mới tới Biên thành, anh em bảo em buổi chiêu dẫn các anh ra ngoài chơi một vòng, vậy một canh giờ nữa em lại đến tìm các anh được không?”
Đối mặt với một cô gái xinh đẹp nhiệt tình mời đi dạo, làm gì có người đàn ông nào có thể nhẫn tâm từ chối, Tạ Ninh gật đầu lia lịa: "Được được."
Giang Đình: ....
Tiêu Dư vui vẻ đi về, Tạ Ninh đóng cửa lại, bưng khay đặt lên bàn, hô to: "Mau dậy đi, nhiều đồ ăn lắm này!"
Những thứ này ăn vừa nhìn đã biết là bánh mua từ các cửa hàng chuyên làm bánh ngọt, bên ngoài vô cùng tinh xảo, ăn vào trong miệng chỗ nào cân mềm thì mềm, chỗ nào cần mịn thì mịn. Ngoài việc có hơi ngọt, thì không còn khuyết điểm nào quá lớn.
Bình thường mà nói một miếng bánh ngọt cần phải thưởng thức chậm rãi với một tách trà hoa, nhưng mấy người Tạ Ninh ở trong quân doanh đã quen, ăn bánh ngọt như trâu nhai mẫu đơn, một miếng một cái.
Tạ Ninh: "Hây, anh Giang ơi, chấp nhận hiện thực đi, cô gái nhỏ người ta đúng là để ý đến anh đó, tôi trông cũng không xấu, vậy mà vừa rồi người ta thật sự không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái."
Giang Đình u oán nhìn anh ta: 'Vậy thì sao? Tôi đâu có để ý cô ấy."
Tần Quyết nói: "Cho dù hai người có yêu nhau thật lòng thì cũng không được, vẫn còn ba năm nữa."
Giang Đình đỡ trán: "Nếu không buổi chiều tôi sẽ không đi nữa, cứ nói tôi không thoải mái."
"Không được. Tạ Ninh nghiêm túc nói: "Nếu anh không thoải mái, chẳng phải là làm cô gái nhỏ người ta đau lòng, cô ấy sẽ càng quan tâm anh hơn."
Giang Đình: ....
Cô suy nghĩ một chút, nghĩ ra một cách: "Tôi biết rồi." "Biết cái gì?"
Giang Đình nắm tay, kiên định nói: "Tôi sẽ nói thật ra tôi thích đàn ông.ˆ
Tạ Ninh, Tần Quyết: "Phụt..."...
Ba người ăn xong đi ngủ trưa, tỉnh lại không bao lâu thì Tiêu Dư đã tới tìm bọn họ.
Sân nhà họ Tiêu chỉ có một cái, nhưng cũng đủ rộng rãi, có bảy tám căn phòng, vợ chồng Tiêu Thừa ở chung với cha mẹ bọn họ, còn có Tiêu Dư.