Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:05:28
Lượt xem: 39
Giang Đình cười nói: "Bao ăn bao ở, còn cho vay tiền, làm bữa cơm thôi mà, dễ nói chuyện."
Sau khi chuyện đã định, các tướng sĩ mang tâm trạng kích động trải qua một đêm, hừng đông ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong ăn, các tướng lĩnh lập tức thống kê số người về thăm người thân báo lên trên.
Tổng cộng có một trăm năm mươi mấy người, tập hợp cùng một chỗ, sau khi điểm danh đủ người, Hạ Vân Sâm tự mình dẫn đội đến Biên thành, những tướng sĩ khác thì vê quân doanh của Hạ gia.
Mấy người Giang Đình đều bối rối, sao lại Hạ Vân Sâm lại dẫn đội đến thành?
Nếu ba người bị phát hiện dùng quan hệ để đi cửa sau, có khi nào sẽ bị phạt đánh quân côn không?
Hạ Vân Sâm không làm thì thôi chứ đã làm là phải mấy chục quân côn đó, mới nghĩ đến thôi mà đã thấy m.ô.n.g thốn thốn rồi!
Tiêu Thừa nói: "Đại nhân muốn đến Biên thành báo cáo tình hình quân sự với Thần Uy đại tướng quân, nên mới đi cùng chúng ta."
Ba người lộ ra nụ cười khổ qua, thấp giọng nói: "Vậy nếu ngài ấy biết chúng ta...
Tiêu Thừa an ủi: "Không sao, đại nhân rất khoan dung, không hề đáng sợ như trong lời đồn."
Ba người gật đầu, câu nguyện Hạ Vân Sâm hãy cứ đi ở phía trước, đừng quay đầu lại chú ý đến ba tiểu lâu la như bọn họ.
Nhưng lúc này đám binh lính thân cận kéo một chiếc xe bò tới, nói: "Bò của đầu bếp doanh còn biết nhận chủ nữa, chúng tôi kéo nó, nó không chịu đi, nhất định phải do lính bếp kéo mới được."
Giọng nói của Tạ Ninh run rẩy hỏi: “Mọi người kéo xe bò qua đây làm gì?”
Binh lính thân cận nói: "Trên người đại nhân có vết thương không thể cưỡi ngựa, đương nhiên là phải ngồi xe bò rồi, lại đây, mấy người các cậu là lính bếp đúng không, các cậu đi đánh xe đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-123.html.]
Giang Đình: ....
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngày hôm qua cô còn nói muốn tránh xa vị Chỉ huy sứ kỳ lạ này, hôm nay bản thân lại đụng phải!
Chu Đông quyết định thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng, miễn cho mai này xong việc lại bị bắt được: "À thì, ba người bọn họ là tôi mang theo đến Biên thành để mua chút đồ, không phải về thăm người thân...'
Binh lính thân cận gật đầu: "Đại nhân biết rôi, mau tới dắt xe bò đi."
Mấy người Giang Đình tức khắc thở phào nhẹ nhõm, chân chó tiến lên, thu dọn xe bò một chút, còn dùng khăn ướt lau chùi sạch sẽ từ trong ra ngoài, họ phải khiến cho Chỉ huy sứ đại nhân ngồi đến hài lòng.
Rất nhanh các tướng sĩ đã xuất phát trở vê đại doanh, đội ngũ thăm người thân cũng mang theo hành lý của mình chuẩn bị xuất phát.
Hạ Vân Sâm mặc bộ giáp nhẹ màu bạc, trên mặt đeo mặt nạ, thắt lưng đeo trường kiếm, dẫn một đám binh lính thân cận đi tới.
Ba người Giang Đình ngoan ngoãn cúi đầu đứng ở phía sau Chu Đông, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, đợi Hạ Vân Sâm ngồi vào chỗ của y trên xe bò, sau khi binh lính thân cận tuyên bố xuất phát, Giang Đình mới đi qua kéo xe bò.
Hạ Vân Sâm ngồi sảng khoái, hai cái chân dài gập lại, khuỷu tay chống ở trên đùi, tay kia không chút tiếng động sờ soạng xe bò một cái, nhìn một chút, rất sạch sẽ, không hề có bụi bặm gì.
Khó trách vừa nãy y lại cảm thấy dường như không nhận ra cái xe bò đã từng nằm qua này rồi, rõ ràng hôm trước trên cái xe bò này còn có một đống mùi hương ô uế khó ngửi.
Giang Đình nắm dây thừng bò đi ở phía trước, bóng lưng mảnh khảnh cao thẳng, Hạ Vân Sâm không khỏi nhớ lại tình huống giao thủ lân trước, y bóp bóp nắm đấm, hứng thú tìm hiểu nơi Giang Đình bái sư lại càng mạnh mẽ.
Đoàn người đi rất nhanh, đi từ hừng đông tới trưa đã đến Biên thành.
Giang Đình ngẩng đầu trông về phía xa, thấy xa xa có thành lâu cao chót vót, cửa thành mở rộng, giống như một con cự thú há to cái miệng rộng, tường thành hai bên trải dài ra các phía, hoàn toàn nhìn không thấy điểm cuối. Người đứng dưới tường thành, giống như một con kiến không đáng nhắc đến.
Đây chính là Biên thành - đệ nhất thành của phương Bắc, dễ thủ khó công, coi như là mười vạn tướng sĩ tấn công vào thành cùng một lúc, chỉ cần đảm bảo lương thảo trong thành sung túc, thủ mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.