Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-11-11 06:05:20
Lượt xem: 29
Giang Đình chớp chớp mắt, vô tội nói: "Tôi... Đi vệ sinh xong, thấy đói bụng nên đi tìm đồ ăn..."
"Ăn nói hàm hồ!"
Giang Đình ngây thơ nói: "Nếu anh nghĩ vậy thì tôi cũng không hết cách."
Hà thiêm sự: “Cậu!
Hạ Vân Sâm hít một hơi, nói: “Giờ đã quá muộn để tìm ra ai là gián điệp trong trại rồi. Vì danh tính của tôi chưa bị lộ nên chúng ta vẫn sẽ thực hiện theo kế hoạch vừa lập ra."
Hà thiêm sự không cam tâm trừng mắt nhìn Giang Đình.
Phó thiêm sự cẩn thận quan sát, nói: "Chỉ huy sứ đại nhân! Ngài bị thương sao?”
Hạ Vân Sâm xua tay nói: "BỊ thương nhẹ, không có chuyện gì.' Y nhìn Giang Đình, nói: "Lát nữa phải phiên cậu chịu khổ một chút rồi."
Giang Đình khó hiểu nhìn y.
Phó thiêm sự tóm gọn kế hoạch của họ với cô một lần.
Hạ Vân Sâm trở lại trong đêm là vì có những vấn đề quan trọng cần thảo luận với hai chỉ huy thiêm sự. Tuy nhiên, y lại tình cờ gặp Giang Đình, còn bị người khác bắt gặp ở chỗ xe bò. Hạ Vân Sâm không thể bị lộ vì y không biết gián điệp trong trại là ai, cho nên Giang Đình chỉ có thể gánh trách nhiệm một mình.
"Được, tôi hiểu rồi.' Giang Đình gật đầu.
Hạ Vân Sâm ra hiệu cho hai chỉ huy thiêm sự rời đi trước rồi nói với Giang Đình: "Võ công của cậu giỏi thật đấy, lân trước đúng là ta không nhìn lầm."
Vì lý do nào đó, khuôn mặt của y vẫn được che bằng một chiếc khăn, ăn mặc chẳng khác nào một kẻ trộm. Người này lúc thì đeo mặt nạ, lúc thì dùng khăn che mặt, Giang Đình cũng không thèm để ý đến thói quen đặc biệt của y, hắng giọng nói: "Đại nhân, ngài quá khen rồi."
Hạ Vân Sâm lấy làm tò mò: "Cậu học câu này ở đâu vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-118.html.]
Giang Đình nói: “Tôi tự học."
Hạ Vân Sâm: '...'
Giang Đình hơi ngẩng đầu nhìn y, cười nói: “Đại nhân, ngài đã phát hiện ra bí mật của tôi, ngài muốn g.i.ế.c tôi để bịt miệng? Hay là muốn chiêu mộ tôi về dưới trướng của ngài? Tôi sẽ không chọn cái sau đâu.
Hạ Vân Sâm hít một hơi, giơ hai tay đỡ ngực, có vẻ như đứng không vững: "Không, ta sẽ không g.i.ế.c cậu, cậu đi đi, chuyện tối nay không được kể với ai đâu.
Giang Đình thu hồi suy nghĩ, cũng không định ở lại lâu, cô chắp tay nói: "Vâng, vậy tiểu nhân xin về trước."
Vân Mộng Hạ Vũ
Vị Chỉ huy sứ này thực sự có hơi khó hiểu, Giang Đình nghĩ sau này phải tránh xa y mới được.
Hạ Vân Sâm nhìn vê hướng Giang Đình rời đi, hơi nheo mắt lại, rồi kéo tấm vải đen trên mặt ra.
Môi y tái nhợt, trên mặt đây mồ hôi lạnh, hơi khom người, hiển nhiên là bị thương nặng, không thể chống đỡ nổi nữa. Y chậm rãi ngồi xuống đất, bắt đầu điều hòa hô hấp.
Đêm qua, y dẫn ky binh lao đi suốt đêm, đến rạng sáng mới tới Biên thành, sau đó đi vê phía bắc, bắt kịp người Bắc Nhung mang theo lương thực chạy trốn.
Không ngoài dự đoán, y gặp phải một cuộc phục kích, người phục kích chính là đối thủ cũ của y, Ba Đồ Lỗ, vương tử thứ mười sáu của Bắc Nhung.
Cha y c.h.ế.t dưới tay cha của Ba Đồ Lỗ, hai năm trước, y liên thủ với anh trai mình đánh bại cha của Ba Đồ Lỗ.
Lúc này, kẻ thù gặp nhau, hai mắt đỏ rực, dù thế nào y cũng phải mang được lương thực về.
Hai ngàn ky binh của y giao chiến với năm ngàn người và ngựa do Ba Đồ Lỗ mang đến, quân tiếp viện từ Biên thành đã tới, tuy y đã đánh trọng thương Ba Đồ Lỗ nhưng vết thương cũ của y cũng tái phát.
Ba Đồ Lỗ để lại lương thực và bỏ chạy, chạy nhanh đến mức khiến y nghi ngờ. Đoán được âm mưu của đối phương, y sai binh lính thân cận của mình giả làm y, còn bản thân thì vội vã trở về lực lượng chủ lực của Hạ gia quân trong đêm.
Y vốn muốn lẻn vào doanh trại truy tìm gián điệp cùng với hai vị chỉ huy thiêm sự, nhưng không ngờ lại gặp phải một kẻ lén lén lút lút, ý đồ bất chính. Y nghĩ đây chính là gián điệp của Bắc Nhung nên đã chiến đấu với người này, không ngờ lại không phân thắng bại. Hơn nữa, y lại đang bị thương nên cổ họng suýt bị đối phương đánh gấy.