Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:59:24
Lượt xem: 23
Khi những đợt khí nóng bốc lên, độ ẩm trong ngô bốc hơi nhanh chóng và dần trở nên khô ráo.
Giang Đình bốc một nắm cơm ngô đưa vào miệng nhai, cô hơi ngạc nhiên nói: "Tôi thấy độ ẩm vừa phải, sẽ không bị mốc hay quá khô, có thể nhai luôn mà không cần ngâm trong nước, mọi người thử xem."
Chu Đông và Tiểu Thành vội vàng nếm thử, vừa nhai vừa gật đầu: "Đúng vậy thật.
Giang Đình chợt nảy ra một ý tưởng: "Tôi có một ý tưởng khác."
Cả hai người đều nhìn cô: "Ý tưởng gì?"
Giang Đình: 'Làm thành ngô chiên thì thế nào? Còn nhanh hơn luộc nhiều nữa, vừa hay còn mấy cái chảo trống, chúng ta có thể dùng được?” Chu Đông nghe vậy bèn kêu lên: "Đúng vậy! Tại sao chúng ta không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Giang Đình, cậu đúng là thông minh."
Một số người đi nhóm bếp ở các quây bán đồ ăn, đặt lên một chiếc chảo lớn, đổ ngô lên rồi chiên ngay.
Ngô chiên và ngô luộc đều có những ưu điểm riêng.
Ngô chiên thơm hơn, dễ nấu hơn, thích hợp ngâm nước ăn nhưng nếu ăn không thì hơi cứng.
Sau khi ngô luộc được rang chín, có thể ăn luôn mà không cần ngâm trong nước, thích hợp cho việc hành quân và phục kích nhanh, nhưng chế biến tương đối rắc rối và cân thêm một bước nướng.
Cuối cùng, chú Chung quyết định nấu thêm ngô chiên để ăn cùng với ngô luộc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bếp lò trong đầu bếp doanh cháy suốt đêm, mỗi người lính bếp đều mệt mỏi đến mức toàn thân tê liệt, đầu óc quay cuồng, cánh tay mềm như sợi mì, song cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một phút.
Ngay cả người có thể chất khác hẳn người thường như Giang Đình cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Cô đứng chống nạnh, câm khăn tay ướt lau mồ hôi.
Trong căn bếp lớn vô cùng nóng nực, lính bếp đều cởi áo vắt lên vai, dang tay ra để lau khô, mỗi người đều có một chiếc khăn tay ướt quấn quanh cổ để có thể lau mồ hôi bất cứ lúc nào.
Chỉ có Giang Đình là chỉ cởi áo khoác, vẫn mặc áo bên trong, khiến cô nổi bật giữa đám đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-110.html.]
"Giang Đình, anh không nóng sao? Cởi quần áo ra. Trời ạ, mồ hôi trên mặt tôi chảy thành dòng rồi." Tạ Ninh lau mồ hôi, bưng một bát nước muối lên uống ừng ực.
Giang Đình cười khổ: "Sức khỏe tôi không tốt, cởi quần áo thì trúng gió mất thôi.
Tạ Ninh nghi ngờ nhìn cô: "Sức khỏe của anh không tốt sao?"
Tại sao anh ta không tin ư, một người có thể gánh năm gánh nước liền một lúc như Giang Đình, liệu sức khỏe có kém được không?
Giang Đình giả vờ nói: "Đúng vậy, anh xem eo với tay của tôi mà xem, có phải gầy hơn của anh hẳn một vòng không? Thực ra, từ nhỏ tôi đã nghèo đến mức không đủ ăn rồi..."
Tân Quyết mỉm cười không nói gì, anh ta đã nhìn thấy võ công của Giang Đình, tuy rất bối rối không hiểu tại sao Giang Đình lại đến đâu bếp doanh nhưng anh ta không phải là người tọc mạch nên chỉ làm như không biết gì.
Một số người nghỉ ngơi uống nước muối rồi lại đi kiểm tra tình hình bếp núc.
Hà Kính đứng bằng một chân, tay chống nạng, tay câm rây tre vớt bắp luộc trong nồi ra. Không biết là do đứng quá lâu chân bị chuột rút hay đầu óc đang choáng váng, anh ta lảo đảo buông rây tre xuống, làm rơi vào trong nồi, hai tay bám lấy bếp, thở hồng hộc.
Giang Đình vội vàng đi tới nắm lấy cánh tay anh ta: "Nào, để tôi, anh ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Hà Kính giằng ra khỏi tay cô, bướng bỉnh nói: "Không cần lo cho tôi, tôi không sao.'
Những lính bếp ra trận lân này đều là những người trẻ khỏe, những lính bếp ở lại một là đã lớn tuổi, hai là mới đến hoặc là sức khỏe kém.
Rõ ràng là Hà Kính sẽ phải ở lại.
Đối với một người đã nhiều lần ra chiến trường và lập công, cảm xúc bây giờ của anh ta phức tạp khó tả. Anh ta chỉ biết rằng dù không thể ra trận tiêu diệt kẻ thù thì cũng phải cố gắng hết sức để làm điều gì đó cho các tướng sĩ khác.
Giang Đình cau mày, nói: "Sắc mặt anh xấu lắm”
Hà Kính lắc đầu, hít một hơi: "Tôi đã nói không sao mà.'
Anh ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài, miệng lẩm bẩm: "Trời sắp sáng rồi."