Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:59:10
Lượt xem: 22
'Ai là Giang Đình?”
Binh lính thân cận đi lên, khí thế cao ngạo không coi ai ra gì, nhìn nhóm lính bếp: "Giao Giang Đình ra đây, còn những người khác trong đầu bếp doanh thì cho tha, xử lý saul”
Hắn ta nhìn quanh quây hàng, bỗng nhiên đá văng cái giá đang đựng đậu hũ, cái giá ngã sụp xuống, chiếc chậu gỗ lăn xuống đất, những miếng đậu hũ trắng nõn trong nháy mắt dính đầy bùn đất.
Hành động của hắn ta cũng đã chọc giận mọi người, Tạ Ninh nhịn không được trừng mắt nói: "Anh đang làm cái gì vậy!
Những người lính bếp khác cũng chỉ dám tức giận nhìn tên binh lính thân cận mà không thể nói gì, tên này chắc là bị bệnh gì rôi, những miếng đậu hũ còn ngon lành mà lại bị hắn ta đá rớt hất.
"Sao vậy, cậu không phục sao?” Binh lính thân cận phủi tro bụi dính trên quân áo, khinh thường nhìn Tạ Ninh.
Dưới cái nhìn của hắn ta, nhóm lính bếp chỉ là một đám vô dụng, một đám chỉ có thể đứng ở sau lưng, dựa dẫm vào sự bảo vệ của các tướng sĩ, ngoài việc nấu ăn thì có tác dụng gì nữa? Cả đời cũng không có cơ hội xuất hiện, cả đời chỉ có thể làm kẻ vô dụng.
Tạ Ninh nói: “Anh dựa vào đâu mà bắt Giang Đình?"
Tần Quyết cũng nói: "Chúng tôi chỉ bán đồ ăn, Chỉ huy sứ đại nhân đã đồng ý rồi."
Những người lính bếp khác cũn phụ họa: "Đúng thế! Chỉ huy sứ đại nhân đã đồng ý rồi!"
Tên binh lính thân cận nói: "Đó là bởi vì Chỉ huy sứ đại nhân bị tên bỉ ổi gian xảo này nịnh nọt lừa bịp! Ngoài mặt cậu ta bảo cải thiện bữa ăn cho các cậu, thật ra là để vơ vét của cải cho bản thân mình!"
Giang Đình: “...'
Binh lính thân cận lại nói: "Nếu cứ như thế mãi thì quân lương của các cậu đều chảy vào túi của cậu ta! Mà một đám người các cậu còn trầm mê hưởng thụ không có chí tiến thủ thì sao còn có thể ra trận g.i.ế.c địch được nữa?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-102.html.]
"Đại nhân! Đại nhân! Anh hiểu lâm gì rôi sao?" Đám người chú Chung vô cùng lo lắng chạy đến, vừa thấy tư thế này đã sợ hãi.
Chu Đông tiến lên phía trước, nói: "Các anh nói Giang Đình là người gian xảo nịnh nọt, có bằng chứng không?”
Binh lính thân cận chỉ vào cái tráp để tiền, nói: "Chẳng lẽ thứ này vẫn chưa đủ để chứng minh hay sao? Đây là vật chứng!" Hắn ta lại chỉ vào những tướng sĩ đang bưng bát, nói: "Bọn họ là nhân chứng!"
Những tướng sĩ vây xem cũng không biết nên phản ứng như thế nào, bọn họ luôn quen với việc phục tùng mệnh lệnh của tướng lĩnh cấp trên, theo lý mà nói thì lân này là mệnh lệnh của chỉ huy đồng trị, bọn họ phải vâng theo mới đúng.
Nhưng mà bọn họ cảm thấy không thích hợp, tâm lý riêng của bọn họ cho rằng, Giang Đình đúng, đầu bếp doanh cũng đúng.
Lúc này, cuối cùng thì Giang Đình cũng mở miệng, vậy mà cô lại nở nụ cười: "Buồn cười."
Vân Mộng Hạ Vũ
Binh lính thân cận giận dữ: “Cậu cười cái gì?"
"Vơ vét của cải sao? Vì mấy trăm đồng tiền này hả?" Giang Đình ôm cánh tay, giọng điệu không đồng ý chút nào, thậm chí còn khí thế hơn cả binh lính thân cận.
"Đậu hũ này được làm từ cây đậu mà chúng tôi đã mua từ trấn trên, không phải là lấy ở trong kho lúa, nếu không tin thì có thể đến kiểm tra sổ sách, một phần đậu hũ Nhật thiết bản như thế, tính tiền cây đậu và gia vị đã mất ít nhất ba văn tiền, còn chưa tính tiền nhân công, bán có năm văn tiên, anh thấy đắt sao?"
Binh lính thân cận sửng sốt: "Cậu..."
“Trà sữa này dùng đường, lá trà và đá viên, một bát tốn một văn tiên, sữa dê tuy miễn phí nhưng lính bếp phải vất vả nuôi nấng, vất vả vắt sữa, chúng tôi cũng phải gánh củi từ trên núi xuống, tiên nhân công cũng phải hơn một văn tiên, bán ba văn tiên có đắt hay không?"
Ánh mắt của Giang Đình bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng lại sâu đến mức dường như có thể nhìn thấu tất cả. "Ý tưởng và công thức là do tôi tạo ra, việc tôi làm không ít hơn bất kỳ những người nào, tôi lấy một phần lợi nhuận thì có nhiêu không?”
Chu Đông đột nhiên hồ to: "Không nhiều lắm!"