Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:53:22
Lượt xem: 175
Kha Mỹ Ngu cười nhẹ, đưa tay lên miệng làm động tác suỵt với bọn chúng, sau đó nhẹ nhàng lấy những chiếc giỏ trúc trên lưng bọn nhỏ xuống, ném từng cái qua như ném vòng, mỗi một cái đều chụp được một con vịt hoang mập mạp không kịp phản ứng!
Những con vịt hoang còn lại sợ hãi bối rối đập cánh cùng nhau bay lên trời, còn lo lắng quay vòng kêu quạc quạc.
"Mỗi người một con vịt hoang, mấy đứa dùng dây thừng buộc vào, nếu không nó bay mất thì dì không chịu trách nhiệm đâu!" Kha Mỹ Ngu hất cằm lên: "Đúng rồi, nếu lúc về chúng nó kêu ra tiếng, bị người khác phát hiện lấy mất thì dì cũng mặc kệ đấy!"
Bọn nhỏ gật đầu liên tục, sau khi Kha Mỹ Ngu cởi dây thừng ra, đứa nào đứa nấy đều nóng lòng nhào tới mấy cái giỏ trúc.
Sau đó bọn chúng mở một khe hở trên giỏ trúc, nín thở chờ đợi, khi vịt hoang thò đầu ra thì dùng sức ngồi thật mạnh xuống giỏ trúc, lập tức đưa đám vịt hoang về chầu trời.
Lũ trẻ ôm giỏ trúc như bảo bối, chảy nước miếng nhìn những chú vịt trời mập mạp.
Kha Mỹ Ngu lại buộc bọn trẻ vào dây thừng, nói rõ quy củ, sau đó dẫn bọn chúng đi sờ trứng vịt hoang.
Vịt hoang có nhiều tổ, tổ nào cũng có khá nhiều trứng, tổ ít thì bảy tám quả, tổ nhiều thì hơn hai mươi quả.
Bọn nhỏ thay phiên nhau nhặt trứng, mỗi tổ chỉ lấy đi một nửa, một lúc sau giỏ trúc của đứa nào cũng đầy.
Thấy còn nhiều tổ chưa đụng đến, lũ trẻ không chịu bỏ qua, thế là lấy lá sậy làm rất nhiều túi cỏ, buộc trứng vịt hoang thành một chuỗi ngang hông, trứng vịt hoang được bọc trong lá lau sậy dày dặn, không những có tác dụng bảo vệ trứng mà còn không dễ bị người khác kiểm tra!
Bọn trẻ không sợ chìm chút nào, mãi cho đến khi treo đầy túi cỏ trên người mới lưu luyến không rời bước đi, ngay cả thời gian nướng trứng vịt hoang cũng không có.
Là người trưởng thành duy nhất, đương nhiên Khả Mỹ Ngu thu hoạch được nhiều hơn, bốn con vịt hoang bụ bẫm và một cái gùi đầy trứng!
Sắc trời tối dần, Kha Mỹ Ngu vững vàng dẫn bọn chúng trở lại con đường nhỏ.
Bước ra khỏi đám lau sậy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cởi dây thừng buộc quanh người vui vẻ bước vội về nhà.
Kha Mỹ Ngu đột nhiên dừng bước, nghe thấy cách đó không xa có tiếng nước chảy róc rách, một lúc sau, có hai bóng đen vội vàng chạy ra nhỏ giọng hô hào kêu cứu.
Cô mím môi đặt cái gùi xuống: "Chắc là có người c.h.ế.t đuối, mấy đứa chờ ở đây, dì đi xem thử."
Trên người bọn nhỏ treo đầy trứng vịt, đi đường mất tự nhiên như chim cánh cụt.
Đứa bé lớn nhất kia nhìn trái nhìn phải, giấu cái sọt và trứng vịt trên người, cùng với của Kha Mỹ Ngu vào đám lau sậy: "Một nửa các em ở lại trông đồ, một nửa còn lại về nhà gọi người đến giúp đi!"
Nói xong cậu bé lập tức chạy chậm đuổi theo Kha Mỹ Ngu.
Không đến nửa phút, Kha Mỹ Ngu đã lách mình đến bờ sông, dòng sông nơi này nước chảy xiết, một nhánh sông làm ẩm bụi lau sậy, nhánh kia róc rách tiếp tục chảy xiết về phía trước, dọc đường có vô số đá sỏi rong rêu, mấy ngày trước trời mưa lớn, chính là thời điểm nước sông chảy dữ dội.
Mà lúc này giữa sông có một thanh niên ôm chặt tảng đá, thân thể nhấp nhô theo dòng nước, bởi vì nước không ngừng xông vào mũi miệng, anh ta dần dần mất đi ý thức, cánh tay cũng đột nhiên buông lỏng, cả người vô lực như cọng rơm, không vùng vẫy mà trôi theo dòng nước!
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu không chút do dự lao về phía trước.
Cô là một người có dị năng tốc độ, tố chất cơ thể lúc sử dụng dị năng đã được rèn luyện hết lần này đến lần khác, cho dù cô chỉ vừa chiếm lấy cơ thể này, cũng có thể sánh ngang với những người lính đặc chủng.
Kha Mỹ Ngu vừa tóm lấy người kia thì bất thình lình có một âm thanh máy móc vang lên trong đầu.
Cô dừng động tác lại, không kịp phân biệt thứ đồ chơi kia nói cái gì, đã nắm lấy cổ áo của người kia bơi lên bờ.
Đặt anh ta xuống, Kha Mỹ Ngu như thường lệ đích thân ra tay thực hiện các biện pháp sơ cứu đơn giản cho anh ta.
Cũng may cô đến kịp, sau khi sơ cứu hết sức, người đàn ông cũng từ từ mở mắt ra.
Sau hai ba giây bối rối, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trở nên lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy địch ý, toàn thân toát ra một loại sát khí không thể khống chế!
Ngay cả Kha Mỹ Ngu cũng vô thức buông tay ra lùi lại nửa bước, sau đó cô lập tức thở phì phò đứng dậy chống nạnh nói: "Ê, nhìn cho rõ vào, tối là ân nhân cứu mạng của anh đấy!"
Người đàn ông rũ mi mắt xuống, sát khí trên người trong nháy mắt bị cuốn sạch, giọng điệu khàn khàn cứng rắn: "Cảm ơn."
Lúc này Kha Mỹ Ngu mới ôm n.g.ự.c hừ lạnh: "Quên đi, tôi cứu anh cũng không phải vì một câu cảm ơn."
"Sau này anh cẩn thận chút đi, người lớn như vậy rồi, sao còn có thể làm bản thân suýt c.h.ế.t đuối như vậy?"
Người đàn ông khá đẹp trai, tóc ngấm nước ướt nhẹp dính vào trán, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ta chút nào.
Làn da của anh ta trắng nõn một cách bệnh hoạn, ngũ quan đẹp trai phong độ, thân hình cao ráo, nhìn khá gầy gò, nhưng Kha Mỹ Ngu, người có thể kéo anh ta lên bờ và thực hiện các biện pháp khẩn cấp, biết rõ dưới bộ quần áo này là một cơ thể cường tráng khỏe mạnh!
Thực sự rất giống một mỹ nam đến từ chiều không gian thứ hai.
Cho dù Kha Mỹ Ngu đã từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nam, cũng không chịu nổi mà tim đập loạn nhịp, cô quay mặt sang một bên, kiềm chế bản thân không bị nội tiết tố nam hấp dẫn.
Dường như ở thập niên 1970, gánh nặng gia đình trên vai và tình yêu khiến người ta ngạt thở của đại lão đều tan biến như thủy triều, cô thực sự chỉ là một cô gái mười tám tuổi ngây thơ có ước mơ hoàn mỹ, mong muốn tương lai có một cuộc sống bình thường tự do tự tại.
Bây giờ lại mang tâm trạng thiếu nữ lầu xanh nghĩ đến mộng xuân…
"Dì Ngu." Lúc này củ cải số một lớn nhất mới đuổi tới, khom người thở hổn hển, vẻ mặt vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Dì Ngu căn bản không biết bơi, đừng nói đến việc cứu người, cô không liều cái mạng nhỏ là may mắn rồi.
Kha Mỹ Ngu chột dạ ho khan một tiếng, vỗ vỗ dây thừng ở bên hông: "Yên tâm, dì dùng dây thừng kéo người ta lên đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-9.html.]
Dù sao lúc đó người này đã hoàn toàn mất đi ý thức, xung quanh cũng không có ai nên cô mới có thể tùy tiện bịa chuyện?
"Đồng chí Tần, sao lại là chú?" Chủ cải số một kinh ngạc hỏi.
Lúc này Kha Mỹ Ngu mới nghiêng đầu nhặt ký ức của nguyên chủ lên, chu choa, đây không phải là đồng chí Tần lúc trước chứng kiến nữ chính rơi xuống nước sao?
Hình như là Tần Nguyên Cửu, ba năm trước bị đưa đến thôn Lạc Phượng cải tạo, bởi vì có người chiếu cố phía trên nên mặc dù ở trong chuồng bò, nhưng đãi ngộ không khác thanh niên trí thức là mấy.
Ít nhất sẽ không giống như những người sống trong chuồng bò ở các thôn khác, thỉnh thoảng bị lôi ra đường để chỉ trích phê bình.
Anh ta có tính cách u ám quái gở, hầu như không tiếp xúc với người trong thôn, giống như là người tàng hình, cảm giác tồn tại rất thấp.
Tần Nguyên Cửu ậm ừ: "Bạn học nhỏ, chú bị trẹo chân, có thể làm phiền cháu đưa về nhà không?"
Trẻ con nông thôn chạy nhảy suốt ngày, cơ thể cũng nhanh phát triển, mới tám tuổi đã cao một mét bốn lăm rồi!
Đầu củ cải số một gãi đầu, tiến lên đỡ lấy cánh tay của Tần Nguyên Cửu, làm cái nạng cho anh ta, lảo đảo bước ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi bụi cỏ lau đã thấy một nhóm người ồn ào vội vã chạy về phía này.
Cầm đầu là mấy người anh trai cao to khỏe mạnh của Kha Mỹ Ngu: "Em gái, em càng ngày càng cả gan đấy!"
"Dám đi vào cả bụi lau sậy!"
Kha Mỹ Ngu nhìn các anh trai khí thế hung hăng, cảm thấy vô cùng đau đầu, lập tức đảo mắt mím miệng nói: "Em… thật ra em cũng không muốn đi đâu, ai bảo em bảy nói ở đây có nhiều trứng vịt hoang, bọn nhỏ cũng ầm ĩ đòi đến lấy, nên em mới đi theo góp vui thôi."
Lời nói này không có chút sơ hở nào, thân là người tình duy nhất của đại lão, cô đã từng chứng kiến rất nhiều cuộc đấu khẩu công khai và bí mật giữa những người phụ nữ.
Một mũi tên này của nữ chính có bao nhiêu trò vặt, lẽ nào cô lại không thấy?
Có vô số mối nguy hiểm rình rập trong đám lau sậy, nữ chính còn dắt bọn trẻ ra ngoài mò trứng vịt hoang rất nhiều lần, rèn luyện cho bọn chúng lòng dũng cảm và sự tự tin, sau này dù không có cô ta dẫn dắt, bọn nhỏ cũng dám lén lút tới đây mò trứng vịt hoang để đỡ thèm!
Lần này Kha Ân Thục đưa vấn đề này ra trước mặt Kha Mỹ Ngu, cũng là có ý đồ làm căng thẳng mâu thuẫn giữa các phòng.
Một khi bọn nhỏ xảy ra chuyện, bất kể có liên quan đến phòng bốn hay không, phòng thứ nhất và phòng thứ ba đều sẽ cảm thấy oán hận trong lòng!
Nếu không phải bọn nhỏ thèm ăn, mà đồ ăn ngon trong nhà đều đút hết vào bụng Kha Mỹ Ngu thì sao bọn chúng có thể mạo hiểm vì ăn uống được?
Hơn nữa, với tính cách ghen ghét mạnh mẽ của nguyên chủ, cũng sẽ giống Kha Mỹ Ngu đi theo bọn trẻ ra ngoài như ý muốn của Kha Ân Thục.
Đối mặt với vùng đầm lầy lau sậy nguy hiểm, một phúc bảo chỉ biết ăn thì làm sao có thể bảo vệ được lũ trẻ?
Nhưng mà việc Kha Mỹ Ngu thích làm nhất là vạch trần ý định xấu của người khác!
"Lần này quên đi, lần sau nếu không có bọn anh đi cùng thì em không được phép cùng bọn nhỏ đi vào đám lau sậy dù chỉ một bước, nếu không, mặc kệ em có là em gái anh đi nữa thì anh vẫn sẽ đánh em một trận!" Anh bốn hung hăng giơ nắm đ.ấ.m nói với Kha Mỹ Ngu.
Cô cười gật đầu liên tục: "Em biết rồi, biết rồi!"
"Đồng chí Tần, cũng may là anh không sao." Phía sau năm anh em nhà họ Kha là hai thanh niên gầy gò mặc áo sơ mi trắng quần xanh, trong đó có một người đeo kính gọng đen trên sống mũi.
Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói. Chỉ là nụ cười trên mặt có chút vặn vẹo.
Không cần phải nói, bọn họ chính là những thanh niên trí thức vừa rồi chạy ra hô cứu mạng.
"Đúng vậy, nếu không phải đồng chí Đường bị ốm yếu người, cần canh cá bồi bổ cơ thể thì chúng tôi đã không mời đồng chí Tần đi câu cá."
"Nếu lỡ như anh xảy ra chuyện gì thì sao chúng tôi có thể giải thích với người nhà anh được?"
Tần Nguyên Cửu đã được anh cả nhà họ Kha đỡ lấy, lạnh lùng nhìn sang, thả ra hai luồng áp bức rắn chắc về phía hai người họ.
Sắc mặt của hai thanh niên trí thức lập tức trở nên vô cùng khó coi, mồ hôi lạnh chảy thành dòng, toàn thân run rẩy, hai chân như nhũn ra.
Đến khi bọn họ chuẩn bị quỳ xuống, sự áp bức lập tức biến mất không còn dấu vết, khiến bọn họ không tự chủ được mà lảo đảo, trong lòng sợ hãi cuộn trào!
"Không có lần sau." Tần Nguyên Cửu thản nhiên nói.
Bọn họ răng run cầm cập đáp lại, nhưng vẫn còn sự miễn cưỡng tiếc nuối dưới mí mắt sụp xuống.
Kha Mỹ Ngu nhìn đến phát chán, sao cái thôn nhỏ này chỗ nào cũng diễn cung tâm kế vậy?
Không đợi cô cảm khái xong, thể chất chiêu hắc* lại lần nữa công kích!
(*Thể chất chiêu hắc: Các nghiên cứu lâm sàng đã phát hiện ra rằng loại thể chất này thường là do đóng nhầm vai, kết nhầm bạn, nói nhầm lời, đăng nhầm Weibo, mặc nhầm quần áo, dùng nhầm xà phòng, uống nhầm nước, yêu nhầm người... Một khi được chẩn đoán, rất khó để chữa khỏi. May mắn kiềm chế được, lâu lâu vẫn sẽ tái phát.)
"À, hôm qua em tám Kha còn nói em bảy Kha với đồng chí Tần có vấn đề, sao hôm nay hai người lại ở cùng nhau thế này?"
"Chậc chậc, vừa rồi em bảy Kha có hô hấp nhân tạo cho đồng chí Tần không?"
Một giọng nói lanh lảnh từ phía sau đám đông cất lên, ngay lập tức những người khác cũng không nhịn được nhìn Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu bằng ánh mắt dò xét.
"Bọn họ có thể gặp nhau ở một nơi vắng vẻ như vậy, nếu nói bọn họ trong sạch thì tôi tin, mọi người có tin không?" Một người khác hét lớn.
Đám thanh niên thích sôi nổi nhao nhao hô to: "Không tin!"