Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:12:16
Lượt xem: 66
“Hơn nữa, mọi người đưa thịt đã chế biến rồi cho chúng tôi thế này chúng tôi phải bán cho ai? Trong đơn vị đều có con đường buôn bán, tôi lại không cung ứng dài hạn, cứ như lần này, không có danh tiếng, không có quan hệ thì rất khó bán được ra ngoài đúng không?”
Các thôn dân mồm năm miệng mười nói hết những trăn trở ra.
Trong lòng bọn họ tức giận nhưng lại không dám trút lên Tần Nguyên Cửu, giống như có người nói bọn họ nhờ vào nhà họ Kha mới có được mấy miếng thịt lợn rừng này.
Bọn họ không tự nghĩ ra được biện pháp nào hết, chỉ có thể tự an ủi mình: “Ôi, bỏ đi, bán không được cũng không sao cả, để nhà mình ăn hoặc đi lên chợ bán đều được cả mà.”
Tần Nguyên Cửu nhướng mày, cũng không nói thêm gì cả.
Chủ tịch xã và trưởng thôn cũng vô cùng lo lắng: “Chúng tôi cũng đang chạy đi chạy lại khắp nơi nhìn xem có đơn vị nào có thể mua được mấy nghìn cân thịt này, hoặc là đi bán lẻ, rẻ hơn chút cũng không sao.”
Lúc này ông Tiết và bà Triệu đi ra: “Tiểu Tần, có phải cháu chưa liên hệ được đơn vị nào có thể thu mua thịt lợn rừng phải không? Nếu không thì để bọn cô liên hệ với mấy người bạn ở kinh đô.”
Tuy rằng bọn họ cũng chưa tiếp xúc quá nhiều với Kha Mỹ Ngu nhưng chỉ bằng việc cô có thể kéo Tiểu Cần từ quỷ môn quan trở về cũng đủ để bọn họ tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của cô!
Huống hồ thời điểm hai người bọn họ giải quyết mấy công việc phức tạp, không rút được thời gian đi bệnh viện khám tổng quan, rất nhiều kết quả giống hệt phán đoán của Kha Mỹ Ngu, thậm chí còn có những căn bệnh không khám được ra.
Bọn họ hỏi thăm vài câu, bác sĩ chẩn đoán càng chính xác hơn và phát hiện ra được mấy căn bệnh chưa có triệu chứng rõ ràng.
Kha Mỹ Ngu vẫn còn trẻ tuổi mà đã có thể có được y thuật uyên thâm như vậy thì sao bọn họ có thể xem nhẹ mỗi câu mà cô nói cơ chứ?
Cô nói đàn lợn rừng này ăn nhân sâm mà lớn thì bọn họ cũng dám tin!
Bất luận là kinh đô hay là huyện thành thì bọn họ cũng có người thân ở đó, có ai mà không mắc phải mấy bệnh vặt vãnh đâu?
Ăn chút thịt lợn rừng ăn nhân sâm mà lớn rất thích hợp để trị bệnh cơ thể!
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn hai ông bà.
“Đúng đúng đúng, quan hệ của giáo sư rất nhiều, chắc chắn có thể tìm được người mua thích hợp.” Bọn họ vừa thấy tình hình xoay chuyển, lập tức muốn dựa hơi nhà họ Kha lần nữa.
Sau khi chủ tịch xã và thôn trưởng phổ cập khoa học, biết được thân phận của hai ông bà, bọn họ kích động sốt sắng đi lên bắt tay với người ta: “Giáo sư Tiết, giáo sư Triệu, nếu hai người muốn sử dụng điện thoại thì cứ đi thẳng tới hợp tác xã là được!”
Ông Tiết thấy mọi người đều rất để ý đến chuyện này, gật đầu cười: “Vậy làm phiền chủ tịch xã rồi, bây giờ tuy rằng đã vào cuối thu, thịt lợn cũng đã được đưa đến xưởng chế biến thịt để sản xuất và chế biến nhưng chúng ta vẫn nên nhanh chóng bán đi là tốt nhất.”
Bà Triệu nghiêng đầu cười hỏi Kha Mỹ Ngu: “Ngu Bảo Nhi, cháu cảm thấy thịt lợn rừng bán bao nhiêu thì hợp lý?”
Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu nhìn Tần Nguyên Cửu: “Anh Cửu ơi, anh hiểu biết sâu rộng, anh nói đi.”
Tầm mắt lạnh lẽo của Tần Nguyên Cửu lướt qua mọi người, sau đó nói: “Chỉ cần tăng giá thành phẩm lên ba mươi phần trăm là được rồi.”
Ông Tiết cũng không trả giá mà trực tiếp bảo Tần Nguyên Cửu dẫn ông ấy đi gọi điện thoại.
Bà Triệu kéo người ta lại dặn dò vài câu, bảo ông cũng phải suy xét đến cả mấy người chị em già bọn họ nữa.
Bởi vì mọi người đều quan tâm đến chuyện này nên hầu như nào nào nhà nấy cũng bảo người nghển cổ chờ ở cửa thôn.
Kha Mỹ Ngu thì mở một lớp dạy học nho nhỏ về sức khỏe tại nhà.
Ông cụ và bà cụ vì để ủng hộ cháu gái mà còn gọi không ít bạn bè của mình tới đây.
Các ông bà cụ dẫn theo con cháu dọn cái ghế gấp, ngồi đầy sân nhà họ Kha.
Kha Mỹ Ngu đứng dưới mái hiên, ho nhẹ một tiếng: “Hơn hai tháng nữa là cháu và các anh trai của cháu phải đi huyện thành học rồi. Cội nguồn của bọn cháu là thôn Lạc Phượng, chúng cháu đều khỏe mạnh nên cũng muốn giúp đỡ mọi người!”
Cô chỉ nói một câu thì các anh trai đã đồng thanh trầm trồ khen ngợi, vỗ tay hoan hô cực kỳ vang dội.
Còn những người khác cũng kích động theo, vừa hò vừa hét.
Kha Mỹ Ngu càng có khí thế hơn, vỗ tay một cái mọi người đều lặng yên: “Vậy cho nên từ hôm nay trở đi, các ông, các bà, các cô dì chú bác hãy cùng ông bà nội cháu học tập bí quyết sống lâu trăm tuổi.”
“Tổ chức của chúng ta phát triển rất nhanh, ở ngoài kia mỗi ngày là một dáng vẻ khác, mọi người lo lắng hãi hùng, khổ sở vất vả cả một đời, bây giờ nhìn thấy Tân Hạ Hoa được thành lập thì càng không nên để lỡ cuộc sống tốt đẹp đang đến!”
“Có thể sống được mấy cái ba năm mười năm, mọi người có thể đi ra khỏi cái thôn nhỏ trên núi này, đi tới Kinh Đô xem nghi lễ kéo quốc kỳ, xem non sông đất nước của Hạ Hoa chúng ta…”
Kha Mỹ Ngu mặc sức vẽ ra tưởng tượng cho mọi người.
Đầu óc bọn họ không khỏi nghe theo lời cô nói mà tưởng tượng ra rất sống động.
Các ông lão bà cụ đều kích động tới mức mặt mũi đỏ bừng.
Đúng vậy, cả đời này bọn họ đều khổ, chiến tranh, tai họa, bệnh dịch… Mỗi thứ trên đều cướp đi mạng sống của vô số người.
Những người có thể sống sót đều thực sự nhận được rất nhiều may mắn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-85.html.]
Đã nếm trải cảm giác khổ đau, bọn họ càng ham những ngon ngọt kia hơn người khác.
“Thật ra sống lâu trăm tuổi không hề khó, chỉ cần ngày bình thường mọi người ăn nhiều đồ ngọt một chút, trở thành người sống lâu trăm tuổi là điều dễ như trở bàn tay!”
Kha Mỹ Ngu truyền thụ cho mọi người ý thức giữ gìn sức khỏe.
Bây giờ mọi người đều đang sống trong hoàn cảnh nghèo đói nhưng chỗ bọn họ có thể cải thiện được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Như ẩm thực này, bọn họ được bao quanh bởi núi non trập trùng, có nguồn lương thực cực kỳ phòng phú, chiếm ưu thế hơn hẳn người ở những thôn xóm khác và người trong thành phố.
Chỉ là bọn họ chưa tận dụng nó một cách tối đa mà thôi.
Một khẩu phần ăn hợp lý với số lượng và tỷ lệ phù hợp có thể cung cấp đầy đủ năng lượng và chất dinh dưỡng cho cơ thể, cân bằng nhu cầu của cả cơ thể, do đó có được chế độ dinh dưỡng hợp lý có thể thúc đẩy cơ thể khỏe mạnh, phòng tránh bệnh tật!
Ví dụ như chủng loại và số lượng đồ ăn, các thôn dân bó tay không có cách nào hết. Bọn họ đã quen việc tiết kiệm, chi tiêu hằng ngày trong nhà đều đến từ lao động vất vả ngày thường, có thể ăn ít đi chút nào thì ăn ít đi chút đó.
Nếu như ăn nhiều quá, bọn họ sẽ không chờ được tới lần phân phát lương thực tiếp theo.
Kha Mỹ Ngu làm kỹ càng tỉ mỉ kế hoạch nhằm vào năm loại chứa nhiều năng lượng nhất là ngũ cốc, các loại đậu và và quả hạch, các loại động vật, rau dưa trái cây và các loại khuẩn tảo.
Mỗi nhà mỗi hộ không thiếu mấy loại ngũ cốc, đậu và rau dưa, quả hạch ở trên núi, các loại nấm cũng phong phú, chủ yếu là các loại chứa nhiều năng lượng như thịt động vật, chủng loại trái cây tốt và dầu, đường, rượu, gần như tương đương với tiền giấy.
Nếu chế độ ăn uống không được điều chỉnh và cải thiện thì trường thọ sẽ chỉ là lời nói suông.
Kha Mỹ Ngu nhìn mấy vị khách quý đặc biệt mời đến, trưởng thôn, bí thư thôn, bí thư chi bộ và bác đội trưởng, nói: “Chú, ông, sau núi rất nguy hiểm, có không ít động vật nguy hiểm trú ngụ thế nhưng chẳng lẽ mọi người chưa từng nghĩ tới việc sử dụng một số chỗ đất hoang để xây dựng trang trại sao?”
“Tổ chức không cho phép cá nhân chăn nuôi quy mô lớn nhưng nhiều công xã đã hợp tác thành lập trang trại chăn nuôi. Nhà chúng ta có thể có được gà vịt trứng cá dồi dào, cuộc sống dư dả, để bọn trẻ con được tiếp nhận nền giáo dục tốt hơn, còn có thể kiếm tiền cho quốc gia, không kéo chân sau tổ chức, một hòn đá ném trúng mấy con chim!”
Vẻ mặt trưởng thôn sầu khổ: “Con gái à, cũng không phải chú không nghĩ tới nhưng có rất nhiều người muốn noi gương người khác thành lập trang trại chăn nuôi, thế nhưng người thành công được thì chẳng có mấy người. Một trận cúm gà, dịch lợn thôi là có thể ném trôi hết toàn bộ tâm huyết của mọi người.”
Kha Mỹ Ngu nhướng mày nhìn các anh trai đang ôm n.g.ự.c hóng chuyện: “Các anh, các anh thấy thế nào?”
Ba người Đại Hạ Hoa nhìn nhau, Kha Nguyên Hoa đứng ra nói: "Tôi cảm thấy chúng ta đang làm không đúng kỹ thuật chăn nuôi và không có cơ sở vật chất phù hợp."
"Nơi người ta nuôi trồng thành công đều có chuyên gia hướng dẫn. Chuyên gia ở đâu ra? Họ không chỉ đi loanh quanh khảo sát nghiên cứu mà còn tra cứu thông tin từ trên sách vở,... Có nhiều kinh nghiệm, họ có thể giải quyết các tình huống khẩn cấp một cách chính xác."
"Nói một cách thẳng thắn thì thôn của chúng ta cần phải nâng cao trình độ văn hóa! Chúng ta có thể tốn rất nhiều tiền để thuê chuyên gia trong thời gian đầu, nhưng chính chúng ta cũng phải tự học những kỹ năng thật sự, như vậy mới có thể tạo ra những trại chăn nuôi thịnh vượng!"
Mọi người nhao nhao gật đầu, đúng, có chuyên gia thì mọi chuyện đều giải quyết được.
Kha Mỹ Ngu lấy ra mấy quyển bách khoa toàn thư về trồng trọt và chăn nuôi đã sắp xếp sẵn, sao chép lại một lượt rồi đóng thành sách nuôi trồng, sau đó tiến hành xử lý sách cũ.
"Cháu tìm thấy mấy cuốn này ở trạm tái chế rác thải trên thành phố." Cô đưa sách cho trưởng thôn: "Cháu thấy nội dung bên trong rất đầy đủ, cũng rất thích hợp để phát triển ngành chăn nuôi trong thôn chúng ta."
"Chúng ta cũng không nên tham lam, chỉ cần chọn vài thứ trong đó là được." Kha Mỹ Ngu cười nói: "Ví dụ như thỏ, chỉ cần dựng chuồng thỏ tốt, bình thường nghiêm ngặt làm tốt công tác vệ sinh, thông gió, thường xuyên đổi mới giống thỏ phòng ngừa thoái hóa, nắm giữ phương pháp nhân giống. Chúng ta có nhiều dãy núi chống đỡ như vậy, còn sợ không có tiền sao?"
"Trong sách còn giới thiệu phương pháp chế biến thịt thỏ, sườn thỏ, tuy rằng sấy khô, hun khói thời gian bảo hành sẽ dài hơn những thứ khác một chút, nhưng chúng ta có thể nhận đơn hàng trước, sau đó xử lý, hoặc là đưa thỏ đến nơi cần đến, sau đó g.i.ế.c mổ nấu nướng cũng được?"
"Lông thỏ có thể tạo ra rất nhiều thứ, như khăn quàng cổ, cổ áo, găng tay, áo lông thú, đồ trang trí, v.v..."
"Trong thôn chúng ta có hồ nước tự nhiên, có thể giăng lưới ở cửa thoát nước để tiến hành nuôi cá, tôm, cua nước ngọt, cũng có thể nuôi ngọc trai, trong những cuốn sách này đều có ghi chép."
"Vừa mới bắt đầu chúng ta không thuần thục, có thể cố gắng thử nghiệm nhiều lần, lại không tốn tiền phiếu, đều là dựa vào nhân lực, trí tuệ, chắc chắn không lâu sẽ thành công. Vài năm nữa, mỗi hộ gia đình ở thôn Lạc Phượng chúng ta có thể có được 10.000 đồng!"
Rõ ràng là giảng đường bảo vệ sức khỏe, nhưng Kha Mỹ Ngu lại biến thành giảng đường nhỏ để giảng giải cho người dân trong thôn cách tạo ra thu nhập.
"Chúng ta cũng có thể nuôi dê, phân phát cho từng hộ gia đình, mọi người có thể nhận tiền phiếu thay vào đó. Mỗi người chỉ có thể nhận vài con, sau đó sẽ có người chuyên môn hướng dẫn cách chăn nuôi và chịu trách nhiệm về việc vận chuyển và nhân giống."
"Mỗi ngày những người yêu cầu bồi thường có thể nhận được bao nhiêu, nếu có thương vong xảy ra trên đàn cừu thì sẽ được khấu trừ tương ứng."
"Trong thời gian nhận nuôi, sữa dê thuộc về lợi ích của cá nhân, bọn họ có thể tự mình uống, cũng có thể bán cho hợp tác xã cung ứng tiếp thị. Chờ đến khi nuôi lớn đưa ra g.i.ế.c mổ thì sẽ được bao nhiêu tiền phiếu, thịt..."
Mọi người bị cô làm kích động đến mức nhiệt huyết sôi trào, giống như đang ở trên trời, đem tiền mua sự mềm mại của gái đẹp, bản thân ở nhà ăn ngon uống cay.
Trưởng thôn nhanh chóng lấy bút giấy ra, xoạt xoạt ghi nhớ: "Cháu bảy, nói tiếp đi!"
Kha Mỹ Ngu mở to mắt, nói: "Phương pháp như vậy cũng có thể áp dụng cho việc nuôi gà, các nhà các hộ đều có thể nuôi gà nuôi vịt dưới sự chăm sóc đặc biệt, nhưng nếu quy mô lớn sợ có dịch gà, vậy nếu quy mô nhỏ, một chuồng gà chỉ mười mấy hai mươi con thì không có vấn đề gì đi?"
Sau khi trải qua đào tạo chuyên nghiệp, cô đã chọn chị dâu, thím, bà cụ làm việc nhanh nhẹn, cẩn thận, không lừa gạt người khác, mỗi người đều lấy một miếng đất để nuôi.
“Có hồ chứa, nuôi vịt, ngỗng cũng thuận tiện hơn…”
"Vào mùa hè mỗi ngày cần bao nhiêu quả trứng, mùa xuân, thu, đông cần bao nhiêu quả trứng? Có thể nhận được bao nhiêu tiền cho mỗi con gà, vịt ngỗng bán ra..."
"Hơn nữa những quả trứng ấy đôi khi sẽ không được bán hết, chúng ta có thể phân phát cho mọi người để bổ sung sức khỏe..."
Mọi người đều choáng váng sau khi nghe, sao bọn họ có thể làm được những điều này chứ?