Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 83
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:12:13
Lượt xem: 73
“Nhà chúng tôi nhiều người, mỗi người được hai miếng là tốt lắm rồi, sao có thể ăn thoải mái được.”
Bọn họ mồm năm miệng mười than vãn.
Người người nhà nhà đều như thế, mỡ lợn thì để rán dầu, thịt nạc thì ướp muối.
Thịt lợn đều có thể ăn đến tận vụ thu hoạch sang năm.
Nghĩ đến hai con lợn được chia cho mỗi thôn thì mỗi người có thể được bao nhiêu chứ.
Kha Mỹ Ngu nhăn mặt: “Em cũng muốn ăn thịt, mùa này ít người bán thịt quá, có bán thì cũng đắt, cơ bản thì phải đợi đến sang năm rồi.”
“Haiz, Ngu Bảo Nhi, không phải lúc nào em cũng bảo mình là tiểu phúc tinh sao? Em niệm chú đi, nói không chừng sẽ có thịt lợn từ trên trời rơi xuống đấy.” Người trong thôn đều là họ hàng xa, lúc nói chuyện cũng không để ý nhiều.
Một người khơi mào, người khác ồn ào nói theo: “Đúng thế, để mọi người chiếm chút ánh sáng nào.”
“Lợn trong nhà không ăn được nhưng lợn rừng trên núi nhiều lắm.” Nghĩ tới mùi vị thơm ngon của lợn rừng, những người chẳng có thịt ăn đói đến co dạ dày lại.
Kha Mỹ Ngu bị trêu chọc nhưng vẫn gật đầu đầy nghiêm túc: “Đúng thế, em muốn ăn thịt lợn, thịt lợn rừng cũng không thoát được! Nếu có một đàn đến, chúng ta giao một nửa cho công xã, một nửa giữ lại tự ăn.”
“Ha ha, Ngu Bảo Nhi, chúng ta không tham lam, một, hai con nếm thử thôi là được rồi, nếu như một bầy xuống núi thật, chúng ta cũng chẳng giữ được mạng nhỏ để mà ăn mất!”
“Không được, càng nói càng đói, Ngu Bảo Nhi, em mau đi ăn sáng đi, chị cũng về húp cháo đây...”
Đúng lúc này đi đến cửa thôn, bọn họ tách nhau ra.
Kha Mỹ Ngu nhảy nhót về nhà, vừa hay chạm mặt Tần Nguyên Cửu kéo đám đàn ông nhà họ Kha đi huấn luyện về.
Bọn họ đầy mồ hôi, kéo theo tấm thân nặng nề, ném cho cô ánh mắt oán hận.
Không chỉ bọn họ, đến cả đám nhóc bị bọn họ không cam tâm kéo đi huấn luyện cùng cũng thế.
Kha Mỹ Ngu hoàn toàn không nhận được tín hiệu của bọn họ, ứng phó chào hỏi qua loa xong, cô nhảy vào phòng bếp: “Mẹ ơi con đói...”
Mẹ Kha bất lực, bao giờ bé con nhà mình mới lớn được đây?
Có con gái nhà ai đã gả đi rồi còn ngày ngày về nhà mẹ ăn ba bữa, lại còn không biết xấu hổ, lý lẽ hùng hồn mà kêu đói như trẻ con.
“Ơ, là trứng gà mà con thích ăn nhất nè! Mẹ là tốt nhất.” Cô không nhịn được mà ôm rồi hôn lên mặt bà.
Trứng gà rán làm rất đơn giản, dùng trứng gà, bột mì, hành hoa và muối đánh tan, phủ một lớp dầu lên nồi rồi tráng một lớp trứng mỏng, đợi trứng đông lại rồi lật lên, cơ bản thì lật thêm một mặt là có thể bỏ ra khỏi nồi rồi.
Trứng rán thơm mềm, đặc biệt là lúc vừa làm xong, Kha Mỹ Ngu có thể ăn đến lúc cánh tay mẹ Kha mỏi nhừ.
“Là Tiểu Tần muốn ăn.” Mẹ Kha nhét cho cô một đĩa, bực mình nói.
Kha Mỹ Ngu lập tức bĩu môi: “Mẹ có con rể rồi thì không cần con gái nữa! Nếu mẹ không cần con, con đi tìm cha thương con.”
“Con nhóc không biết xấu hổ.” Mẹ Kha cười lấy cái tay dính đầy bột mì vỗ lên trán cô, sau đó quệt một đường. Cô gái nhỏ lập tức biến thành con hổ bé, nhe răng tỏ ý mình đang ghen tỵ.
“Biết con thích ăn mẹ còn không làm nhiều lên sao?”
Sau khi ăn xong, Ngu Bảo Nhi nói dối rằng phải ra ngoài đi dạo, đợi lát nữa sẽ mở một lớp dưỡng sinh.
Cô đi đến bên cạnh các anh trai đã tê liệt, không nhìn mà lên trước đá chân: “Anh, lúc nào các anh cũng phải duy trì hình tượng, cái dáng vẻ này thì bao giờ mới lấy được chị dâu cho em.”
“Em gái, để em chạy mười vòng quanh thôn thể xem! Chắc chắn em sẽ bò ra đất.” Kha Nguyên Tuế hầm hừ.
“Trưa nay nay em muốn ăn tôm sông.” Kha Mỹ Ngu cười tủm tỉm: “Anh ơi, các anh đi bắt tôm sông đi?”
“Em gái, em vừa mới ăn sáng xong đã muốn ăn trưa rồi à?” Các anh trai than thở, lẽ nào nghỉ ngơi một lát cũng không được sao? “Để chồng em đi bắt cho em đi.”
Kha Mỹ Ngu nhìn Tần Nguyên Cửu rồi lắc đầu: “Không đủ ăn.”
Đúng rồi, từ khi em gái bị ngã đập đầu, khẩu vị vô cùng tốt, cơ bản là ăn cái gì cũng thấy ngon, ăn cái gì cũng sạch sẽ.
Làm sao đây, em gái mình thì mình chiều thôi.
Bọn họ cắn răng, bất lực đứng dậy lấy trang bị, lại còn kéo theo đám nhóc con trong nhà đi đến bờ sông.
Con sông quanh làng chảy khá siết, nhưng đi ngược dòng lên sẽ có một vùng nước khá tĩnh, trong đó cây cối phong phú, đồ ăn dồi dào, có không ít cá tôm ở đó.
Thôn dân thường xuyên đánh bắt chút hải sản để bồi bổ, nhưng là tôm cá trong sông vừa gầy vừa nhỏ, lại mang theo mùi tanh mọi người không thích nên dần dần thôn dân cũng không muốn nữa.
Chỉ có đám trẻ thích đến đó bơi, dùng cành cây xiên cá nướng lên ăn.
Kha Mỹ Ngu nhẹ nhàng khoác túi đi thật xa, cô còn thích nhặt đá ném xuống sông, đột nhiên phía xa truyền tới tiếng gào rách họng.
Mọi người dừng chân, nhìn nhau, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
“Em gái, về thôi, có lẽ lợn rừng xuống núi đấy!” Kha Nguyên Vạn đi đầu chạy qua, kéo cánh tay Kha Mỹ Ngu đi ngược về.
“Anh, thịt lợn rừng.” Cô chép miệng.
Kha Nguyên Vạn tức mình gõ đầu cô: “Em gái, em là lợn à, cả ngày chỉ biết ăn. Lợn rừng hung ác, có thể chọc vào sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-83.html.]
Kha Mỹ Ngu liếc Kha Mỹ Ngu, lạnh lùng nói: “Em đi lên trước xem xem.”
“Cẩn thận đấy.” Mọi người thì thầm dặn dò.
Kha Nguyên Đại làm anh cả cũng bước lên: “Đi cùng đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bọn họ đi qua một tảng đá lớn, nhìn thấy một bầy lợn rừng mắc kẹt ở khe đá ven sông.
Kha Nguyên Đại vui mừng, quay đầu gọi: “Nhanh lên, nhặt thịt lợn rừng về cho em gái!”
Mọi người vừa nghe thế thì vui vẻ không thôi, vội vàng chạy tới.
Úi giời ơi, đá mọc ra thịt lợn rừng từ lúc nào thế này?
Mọi người vui vẻ lao về đám lợn rừng, sau đó không biết nên xử lý thế nào.
“Gọi trưởng thôn tới đi.” Tần Nguyên Cửu liếc Kha Mỹ Ngu chắp tay sau lưng, trong lòng mềm nhũn.
Bọn họ gật đầu.
Mấy người bị gọi tên chân cũng hết đau, tay cũng hết mỏi, chạy như bay về làng báo tin, vừa chạy vừa hét: “Dì cháu phát hiện ra bầy lợn rừng, mọi người mau ra khiêng thịt lợn về đi.”
Vừa nghe đến thịt, ai ai cũng không nhịn được mà bước ra.
Mấy cô mấy thím lúc trước cũng nghệt ra: “Ôi chao, thực sự là Phúc Bảo, vừa sáng ra gọi thịt lợn rừng, bây giờ thực sự có thịt từ trên trời rơi xuống.”
Một nhóc con vừa hay chạy qua đó, cười hi hi: “Thịt lợn rừng không rơi từ trên trời xuống mà mọc từ tảng đá ra!”
Cả thôn đều bị kinh động, già trẻ gái trai đều theo bọn nhỏ đến bờ đá ven sông.
Lúc đó Kha Mỹ Ngu sợ đám lợn rừng chạy thoát, vì thế cô nhét rất chặt, bây giờ đám đàn ông nhà họ Kha buộc cái chân lớn nhất vào rồi cố sức kéo ra.
Các thôn dân cũng vui vẻ nhìn đám lợn rừng mọc từ trong đá ra này.
Bà cụ Kha chen ra khỏi đám người: “Bảo Nhi, có chuyện gì thế!”
Kha Mỹ Ngu phát huy bản lĩnh diễn xuất của mình, cô hoang mang lắc đầu: “Cháu cũng không biết, vừa sáng ra các thím trêu cháu, bảo cháu niệm chú cho thịt lợn rừng từ trên trời rơi xuống.”
“Kết quả, vừa nãy cháu với các anh đến bờ đầm bắt tôm, đi tới chỗ này, cháu vừa ném một tảng đá thì đập trúng con lợn rừng. Bọn nó kêu xé cả họng.”
“Bọn cháu đi vòng qua tảng đá lớn thì thấy chúng nó như cây hành bị kẹt trong khe đá.”
Tần Nguyên Cửu gật đầu, nghiêm túc nói bừa: “Cũng không biết là đám lợn rừng này xuống núi uống nước hay là bị bầy sói đuổi nữa, bọn chúng hoảng loạn chạy đến đây thì bị kẹt, càng giãy càng không thể thoát được.”
“Anh em nhà họ Kha cũng gật đầu, chứng minh cho suy đoán của anh: “Bọn cháu lần theo vết tích của bầy lợn thì thấy trên núi có vài nốt chân sói, còn có cả lông sói bị rụng ra nữa.”
Bà cụ nhìn hai mươi mấy con lợn kiệt sức, quay người cười nói: “Nhìn thấy chưa, Bảo Nhi nhà tôi nghĩ cái gì thì có cái đó. Một, hai con lợn rừng cũng không lạ lẫm gì, vừa tới là tới cả đàn, nhìn đi, không cần các người phí sức, chúng nó đều kẹp lại trong đá chờ mọi người đấy.”
Dù sao thịt lợn rừng là của mọi người, bà nói cái gì thì mọi người gật đầu đồng ý với cái đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám lợn rừng kia, miệng ứa nước miếng không ngừng.
Đám trẻ vui như tết, chúng vỗ tay kêu: “Hôm nay có thịt lợn rừng ăn rồi...”
Đám cháu nhà họ Kha cũng được dịp khoe khoang với bạn bè: “Có phải dì tớ rất giỏi không, chuyện hiếm có khó tìm này cũng được dì chạm phải.”
“Lúc các cậu ăn thịt lợn, nhất định phải nhớ tới dì tớ, lớn lên rồi phải hiếu thảo với dì tớ đó, biết chưa hả?”
Bọn nhóc lôi những lời bà nội tẩy não chúng ra để tẩy não đám trẻ khác.
Ăn thịt là lớn nhất, đám trẻ hào hứng gật đầu, nhìn Kha Mỹ Ngu bằng gương mặt sùng bái và cảm động.
“Ngẩn ra đấy làm gì, còn không đi khênh thịt lợn đi.” Ông cụ Kha vui vẻ hét lên.
Tất cả mọi người đều đi tìm thừng trói lợn, sau đó dùng hết sức mình kéo đám lợn từ tảng đá ra ngoài.
Tổng cộng hai mươi sáu con, trong đó chính con nặng gần năm, sáu chục cân, bảy con trưởng thành nặng tạ rưỡi hai tạ! Hơn ba tấn thịt, dù cho giao một nửa cho công xã thì thôn bọn họ cũng có thể ăn gần một tấn rưỡi thịt.
Già trẻ lớn bé trong thôn cũng hơn tám trăm miệng ăn, cứ thế tính ra mỗi người có hơn cân rưỡi thịt cả xương.
Xương ninh thành canh cũng ngon lắm.
Mọi người làm việc linh hoạt, nam khiêng thịt, nữ bắt đầu nấu nước sôi, chuẩn bị đồ, đám trẻ chia làm hai, một nhóm báo tin cho công xã, một nhóm gọi đồ tể, hơn nữa còn không chỉ gọi một đồ tể mà những người chúng nghĩ đến, chúng đều đi báo tin.
Người già ở một bên xem trò vui, lại còn lẩm bẩm: “Cả người lợn rừng đều quý cả, lông có thể làm thành bàn chải, bút lông, còn có thể nướng lên thành tro để trị thương. Kể cả mang đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị cũng đổi được không ít tiền phiếu...”
“Lát nữa chúng ta đi lấy chậu đựng m.á.u lợn.”
“Răng lợn rừng cũng là đồ tốt…”
Kha Mỹ Ngu cười tủm tỉm, khóe mắt liếc nhìn lão nhị nhà họ Kha đang lẫn trong đám người hóng chuyện.
Cô ghé lại sát bên bà cụ: “Bà nội, dù cho có phải là phúc khí của cháu hay không, thịt lợn rừng là do nhà mình tìm thấy. Chúng ta có quyền phân phát đám thịt lợn này đúng không?”
“Được chứ.” Bà cụ gật đầu: “Ít nhất chúng ta cũng có thể để lại cho thôn Lạc Phượng một nửa.”
Mắt Kha Mỹ Ngu sáng lên, sức chiến đấu của bà nội mạnh mẽ thế đấy.
“Bà nội, Hoàng đại tiên thường xuyên cho chúng ta đồ. Những con lợn rừng này để người trong thôn hưởng chút, hơn nữa nhà chúng ta nhiều người, cũng có thể được chia không ít.”