Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 78

Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:12:05
Lượt xem: 71

Bà Triệu gật đầu cười lớn: “Hẳn nên như thế, bà còn lạ gì cái tính tình thẳng thắn của cháu.”

Kha Mỹ Ngu mím môi cười: “Cháu nghĩ như này, hai ông bà chỉ ở nông thôn cũng rất tẻ nhạt, vừa rèn luyện điều dưỡng cơ thể vừa tiếp tục làm công việc cũ, dạy học cho mấy người anh trai của cháu có được không ạ?”

“Thật ra đầu óc của mấy anh trai cháu không hề ngốc, thông minh nhưng lại không để tâm vào việc học.”

“Bọn họ có ước mơ của mình nhưng điểm xuất phát còn thấp, chỉ có thể dựa vào hai ông bà giúp đỡ vực bọn họ dậy.”

Ông Tiết và bà Triệu đồng ý ngay mà không hề do dự: “Ông còn tưởng là yêu cầu gì ấy chứ, chỉ là nhận năm đứa, à không, là bảy đứa học trò thôi sao? Chuyện này thì có gì khó chứ?”

Kha Mỹ Ngu sửng sốt, bản thân mình là một đứa học ngu, mỗi buổi tối chỉ học tập y thuật và bùa chữa trị thôi mà đã đủ hói đầu rồi. Nếu như bảo cô ban ngày cũng phải học thì không bằng để cô c.h.ế.t luôn cho rồi!

Không đợi cô từ chối thì Tần Nguyên Cửu đã cười nói: “Vậy bọn cháu cảm ơn ông Tiết và bà Triệu, có thể được hai ông bà dạy dỗ hai tháng, tin rằng chúng cháu sẽ nhận được rất nhiều điều có ích suốt cuộc đời.”

Ông Tiết vuốt chòm râu, dáng vẻ cao thâm khó dò: “Nếu mấy đứa có thiên phú, lại còn chăm chỉ thì bọn ông có thể nhận mấy đứa làm học trò!”

Ông nói vậy khiến bạn đời kinh ngạc.

Tuy rằng bọn họ chỉ là giáo viên bình thường thôi nhưng từ trước đến nay bọn họ nhận học trò đều là quý ở chất lượng chứ không phải số lượng, vậy nên mỗi người học trò đều là những người nổi bật nhất trong chính ngành nghề của mình.

Thế cho nên trở thành học trò của bọn họ thì cũng tương đương với việc có được những mối quan hệ kia!

Chẳng qua khi nhìn thấy biểu tình của đôi vợ chồng trẻ, một người bên ngoài khiêm tốn nhưng thực tế lại kiêu căng phách lối, một người mơ hồ vui vẻ nhưng thật ra không hiểu chuyện gì, thật sự vừa buồn cười vừa có lỗi với bạn đời của mình.

Xe của cục cảnh sát lái đến cổng thôn như mọi khi, tiếng động cơ gầm rú vẫn thu hút không ít dân làng và trẻ con đến hóng chuyện.

Bọn họ rất bình tĩnh nhìn Kha Mỹ Ngu xuống xe, ở trong thôn cũng chỉ có Phúc Bảo Nhi mới có loại đãi ngộ này thôi.

Kha Mỹ Ngu vẫn tươi cười, lấy từ trong túi ra một túi kẹo trái cây và một túi kẹo sữa đưa cho cháu trai đang chen chúc ở đằng trước, vuốt mái tóc mềm mượt của thằng nhóc: “Cháu cầm lấy chia cho bạn của cháu và các ông các bà một ít, cô mua cho mấy đứa không ít thứ đâu, về nhà sớm chút đấy!”

Cậu nhóc vui sướng ôm hai túi kẹo to, gật đầu liên tục, lớn tiếng hô một câu rồi cùng nhóm anh chị em và khoảng trăm đứa trẻ nữa cắm đầu chạy.

Các cụ ông cụ bà ngồi dưới tán cây ai cũng cười toe toét.

Ở đây có người nhà vô cùng nghèo, còn có người không con không cái, cả đời khổ sở, đã bao giờ được ăn một viên kẹo? Thậm chí trong cuộc đời mấy chục năm liền của họ cũng chỉ có chút ký ức đắng chát như vậy.

Bây giờ được hưởng ké từ bé bảy nhà họ Kha, bọn họ già rồi mà còn có thể nếm thử hương vị của kẹo sữa và kẹo trái cây. Một viên kẹo như này cũng đủ cho bọn họ ngọt ngào suốt mười ngày nửa tháng ấy chứ!

“Em bảy Kha, hai người này là ai thế, chẳng lẽ là cha mẹ chồng em?”

“Em bảy Kha, nghe bà nội em nói em đi huyện thành đến nhà bà dì thăm người thân hả? Đây là bà dì của em đó sao? Chẳng trách còn trẻ mà đã được coi trọng…”

Các thôn dân suy đoán đủ kiểu.

Trên mặt Kha Mỹ Ngu toàn là đắc ý: “Hai vị này không phải là người thường đâu, bọn họ đều là giáo sư ở đại học công nghệ trên huyện thành đó! Hơn nữa năm sau bọn họ còn được mời tới đại học công nghệ kinh đô để dạy học nữa.”

“Lần này bọn họ tới thôn chúng ta để thư giãn, chăm sóc cơ thể và trải nghiệm cuộc sống nông thôn khó khăn hai tháng.”

Giáo sư…

Tất cả mọi người đều ngây ra, sau đó bọn họ đều kính sợ ông Tiết và bà Triệu, không khỏi đồng thời hô lên: “Xin chào giáo sư!”

Ông Tiết và bà Triệu hơi không được tự nhiên trước thái độ ngưỡng mộ chân chất mang theo chút tò mò của thôn dân, rồi cũng gật đầu cười.

“Xe không lái vào trong thôn được sao?” Bà Triệu phát sầu với đống hành lý và tay nải ở phía sau và trên nóc xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-78.html.]

Khi còn trẻ, ở thời chiến tranh không có điều kiện thì bà ấy còn có thể cố gắng chịu đựng cuộc sống gian khổ, nhưng hiện giờ bọn họ có thể tìm ra nhiều cách để cải thiện chất lượng cuộc sống, tất nhiên bà Triệu không muốn bản thân phải chịu oan ức.

Tưởng tượng đến chuyện hai vợ chồng già bọn họ phải ở nông thôn suốt hai tháng ròng, mấy ngày nay bà ấy vơ vét đồ đạc trong nhà không ngừng, muốn để cuộc sống của mình ở nông thôn trải qua dễ chịu một chút.

Trái thêm cái này, phải thêm cái kia, chất đầy ụ cả trong cốp xe lẫn trên nóc xe!

Kha Mỹ Ngu hất cằm nở nụ cười, trực tiếp lớn giọng nói: “Các anh trai, mau tới làm việc đi nào!”

Cô vừa dứt lời thì một đám đàn ông trẻ tuổi thi nhau chạy ra, cười đến mức thấy hàm răng trắng bóng, sau đó bọn họ hết khiêng lại xách, chỉ một chuyến thôi đã tháo dỡ xong hết đồ vật xuống dưới.

“Em gái à, cái này mang đi đâu? Nhà của chúng ta hay là nhà mới của em?”

“Mang đến phòng của em ở nhà cũ đi.” Kha Mỹ Ngu nghĩ một lát rồi nói.

Phòng của cô có thể coi như là căn phòng tốt nhất trong thôn ngoại trừ nhà mới, sắp xếp thành căn phòng tốt nhất tương đối thích hợp cho hai người già ở lại, cũng thuận tiện để họ dạy học cho mấy anh trai ở gần đó.

Nói không chừng hai ông bà còn tiện thể chỉ bảo cho mấy đứa cháu ấy chứ?

Kha Mỹ Ngu kiêu ngạo nói: “Bọn họ đều là anh trai của cháu đấy ạ, có chuyện gì thì đều do bọn họ lo liệu hết, không cần phải nhờ người khác.”

“Tốt lắm, tốt lắm.” Hai ông bà cụ thấy mà ham gật đầu liên tục.

Sức khỏe của bọn họ không tốt, lúc còn trẻ lại bôn ba khắp nơi, tổng cộng sinh được một trai một gái.

Mà con cái của bọn họ theo tư tưởng của thời đại mới nên cũng chỉ sinh một hai đứa nhỏ liền không muốn nữa.

Trong nhà không đủ náo nhiệt nên bọn họ chỉ có thể nhận học trò để bù đắp vào thôi!

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn họ được các thôn dân vây quanh mênh m.ô.n.g cuồn cuộn mà đi về nhà cũ nhà họ Kha.

Người nhà họ Kha đã sớm nhận được tin tức từ bọn nhỏ, ngay cả trưởng thôn và bí thư thôn cũng long trọng tiếp đón bọn họ ở ngay cổng nhà.

“Chào giáo sư, đi đường rất mệt mỏi phải không? Mau vào trong nhà uống nước rồi nghỉ ngơi một chút đi!” Bà cụ vân vê góc áo, vừa ngượng ngùng vừa kích động chào đón.

“Thím không cần khách sáo vậy đâu!” Ông Triệu nở nụ cười nắm lấy tay bà cụ: “Chúng cháu không nói một câu mà đã tới nhà còn muốn làm phiền mọi người hai tháng nữa. Chúng cháu mới là người thất lễ!”

“Không thất lễ, không thất lễ đâu!” Bà cụ Kha vội vàng nói: “Mọi người rất chào đón các cháu đó.”

Đoàn người lại nhường nhau để ai ngồi ghế trên, cuối cùng ông Kha và bà Kha lo lắng ngồi xuống.

Mẹ Kha và mấy chị em dâu bưng trứng luộc đường nâu lên.

Kha Mỹ Ngu bưng một bát lên ăn ngon lành, còn không nhịn được than thở một câu: “Vẫn là ở nhà thoải mái nhất, một chén trứng luộc đường nâu con cũng có thể nếm ra hương vị mẹ con nhớ con luôn đó…”

Chị dâu cả nhà họ Kha bật cười thành tiếng: “Bé bảy à, cháu nói sai rồi, trứng luộc đường nâu hôm nay là bác làm mà. Chẳng qua bác cả cũng rất nhớ cháu.”

Mọi người đều vui vẻ không thôi.

Lúc đang nói chuyện, mẹ Kha lại bưng thêm súp củ cải lên: “Sắp tới giờ cơm rồi, mọi người ăn trước lót bụng một chút.”

Mi mắt Kha Mỹ Ngu con cong mỉm cười, rồi lại vùi đầu ăn tiếp, ăn xong rồi còn gặm thêm bánh hỉ, giải thích rõ ràng ý đồ tới đây của ông Tiết và bà Triệu.

“Mẹ, lát nữa con đưa cho mẹ một tờ thực đơn. Mẹ cứ dựa theo thực đơn mà nấu, không thể tăng thêm cơm cho ông Tiết và bà Triệu đâu đấy!”

Mặc dù mẹ Kha có rất nhiều nghi vấn nhưng vẫn cười đồng ý: “Hai vị đồng chí giáo sư, tôi chỉ là một người phụ nữ nông thôn mà thôi, chỉ biết nấu chút cơm canh đạm bạc, mong mọi người đừng chê trách.”

Ông Tiết và bà Triệu vội vàng lắc đầu.

Loading...