Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:11:42
Lượt xem: 99
Cô triệt để trải nghiệm được rốt cuộc thực lực của bản thân yếu đến nhường nào.
Người đàn ông nặng quá, Kha Mỹ Ngu giống một con giun đất, cứ vặn vẹo, vặn vẹo, từng chút một nhích ra khỏi lòng anh.
May mà chưa nhích được bao lâu thì Tần Nguyên Cửu đã thấy phiền, anh lật người, tay dài chân dài duỗi ra, chiếm cứ hết già nửa cái giường đất.
“Sói đuôi to, đồ tồi trong ngoài bất nhất! Rõ ràng là thèm muốn em, bình thường còn giả vờ không bị em mê hoặc, ha, uống có tí rượu vào là lộ nguyên hình ngay.”
Kha Mỹ Ngu tức không nhẹ, sao cô lại ngốc nghếch để hệ thống cổ vũ rồi đ.â.m đầu vào.
Cô tìm một cái bút mát, vẽ mấy nét tròn tròn móc móc trên mặt anh: “Vẽ cho anh con rùa nhỏ, cho anh nuốt lời này, vẽ cho anh một nốt ruồi bà mai, ai bảo anh lừa em, ồ, vẽ cho anh thạch cao da chó, râu cá trê, vành mắt đen...”
Gương mặt đẹp trai anh tuần biết mấy, trong chớp mắt đã đen xì một mảng.
Kha Mỹ Ngu hả giận đóng nắp bút lại: “Dê con à, bà cô đây có cách trị anh rồi.”
Người đàn ông ngủ rất sâu, không có chút phản ứng nào.
Kha Mỹ Ngu bĩu môi, đảo mắt, đổi sang bộ quần áo thẫm màu ở bên dưới chiếc giường đất, lấy một cái khăn đen che mũi với miệng lại, ra khỏi phòng, từ trong sân nhảy ra ngoài, chạy thẳng đến nhà trưởng thôn.
Hôm nay nhà trưởng thôn cũng mở một bàn tiệc, mời thân thích đến ăn cơm, đã tan tiệc từ sớm rồi.
Có lẽ hôm qua trưởng thôn quá nóng giận, khiến cho nhà họ Hoàng không dám làm càn nữa, thành thật tổ chức xong hôn lễ.
Kha Mỹ Ngu muốn đến vào lúc này.
Sau khi Hoàng Phương Bân dỗ Kha Vân Nguyệt ngủ, anh ta mượn cớ đi nhà vệ sinh, ra ngoài, rón rén đi tới hậu viện.
Hai chị gái nhà họ Hoàng đã đợi ở đó.
“Tiểu Bân, người đàn bà kia ngủ chưa?”
Hoàng Phương Bân gật đầu, sầm mặt nói: “Chị, chúng ta đừng quan tâm đến cô ta nữa.”
“Được rồi, chị không nhắc nữa.” Chị cả nhà họ Hoàng vội nói: “Chỉ cần em có thể lên huyện thành học đại học, nhà chúng ta nhịn cô ta mấy năm là được rồi.”
“Đúng thế, nếu thực sự không được, chúng ta tìm mối quan hệ, đợi sau khi em tốt nghiệp, được phân công đến vùng khác. Sau đó nói tới chuyện ly hôn.” Chị hai đưa ra ý kiến.
“Để bọn họ có muốn quậy cũng chẳng tìm được chỗ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoàng Phương Bân cười lạnh: “Chị, chị không cần lo, thuyền đến cầu đầu tự nhiên thẳng, còn có thời gian hai năm mà, chẳng lẽ nhà chúng ta không nghĩ ra cách sao?”
Chị hai nhà họ Hoàng yên tâm, chuyển chủ đề: “Tiểu Bân, chuyện lần trước em hỏi có tin tức rồi. Khu nhà cho công nhân viên chức giảng dạy tại Đại học Nông nghiệp tỉnh có một căn nhà nhỏ muốn bán, hai phòng ngủ, một bếp, một nhà vệ sinh, còn có một phần đất vườn nho nhỏ nữa.”
“Nghe nói chủ nhân nhà đó bị bệnh, cần tiền gấp, căn nhà vốn dĩ có giá hơn một nghìn, giờ chỉ cần tám trăm đồng, hơn nữa nói không chừng, chỉ cần năm, sáu trăm đồng là có thể lấy về tay.”
Chị cả cũng đắc ý: “Mấy hôm trước, ngày nào chị cũng để anh rể em ôm mèo trèo vào nhà đó, con mèo đó đang động dục, kêu cực kỳ ghê người, giống như đứa trẻ mới sinh khóc ý.”
“Nó còn lượn quanh cửa, cào mấy vết trên tường, ha ha, rất nhiều người đều rỉ tai nhau, nói căn nhà đó không may mắn, vì thế chủ nhân mới bị bệnh.”
“Nhà ai mua nhà mà không muốn mua một căn thuận lòng vừa ý? Bọn họ ra ngoài, dỏng tai lên, nghe thấy những lời đó, dù cho có không tin quỷ thần thì cũng không muốn mua.”
“Vì thế, chủ nhân căn phòng treo thông báo rất lâu đều không bán được ra, chỉ có thể hạ giá rồi lại hạ giá!”
Hoàng Phương Bân nghe xong cực kỳ hài lòng.
Kha Mỹ Ngu lấy một lá bùa nghe lén trong không gian ra rồi dán lên người mình.
Lá bùa này có thể nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của người khác, có điều, chỉ có thể duy trì trong khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi, mỗi ngày còn hạn chế số lần sử dụng, đúng là vũ khí tuyệt vời dùng để nghe trộm bí mật.
“Bây giờ nhà cửa thiếu thốn, nhà của mẹ chắc chắn phải để anh cả kế thừa.” Trong mắt Hoàng Phương Bân lạnh lẽo: “Căn nhà này rất phù hợp, cách trường em cũng gần, còn là nhà phúc lợi cũ, diện tích không nhỏ, sau này em ở lại trường học hay lên huyện thành làm việc đều không tệ.”
“Suy cho cùng tiền thuê phòng một tháng cũng mất vài đồng.”
Cha mẹ nói thương đứa con út là anh ta nhất, nhưng thương anh ta mà không về hưu sớm một chút, nhường lại công việc cho anh ta làm, lại đi nghe lời chị dâu, gây ra nhiều rắc rối, lại còn đẩy anh ta xuống vùng nông thôn này!
Tưởng anh ta không biết sao.
Công việc của cha đã được đổi với người ta từ lâu rồi, sau đó ông ta lại nhường cho anh cả, nói dối là nhà vợ anh cả tìm giúp, mà cha lại lôi kéo quan hệ, tìm một công việc tạm thời trong công xưởng, ngày nào cũng đi làm rồi tan làm như thường.
Cả nhà đều biết, chỉ giấu giếm một mình anh ta.
Lúc vừa mới xuống vùng thôn quê này, bởi vì người nhà áy này với anh ta, có thứ gì ăn ngon, uống ngon, đến cả tiền với phiếu cũng đều gửi xuống. Nhưng sau đó chị dâu lại sinh một đứa cháu trai cho cả nhà, anh ta đã trở thành sự tồn tại dư thừa rồi!
Hoàng Phương Bân ở nông thôn mấy năm cũng không phải không làm được gì, mỗi ngày anh ta và Lý Thủy Sinh đều mù quáng suy nghĩ làm thế nào để dùng mối quan hệ có hạn của mình đổi lấy được lợi ích lớn nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-63.html.]
Vì thế mấy năm nay anh ta không tranh giành, không cãi cọ, vờ như chuyện gì cũng không biết, chính là vì để lợi dụng sự hổ thẹn của họ, âm mưu có được thứ lớn hơn.
Bây giờ nhờ vào sự nỗ lực của mình, anh ta có được cơ hội lên huyện thành học đại học, sau khi tốt nghiệp, không chỉ có công việc mà còn trực tiếp trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, anh ta sẽ làm cán bộ.
Quả nhiên, lần này về nhà, anh ta nhận được sự chào đón nhiệt liệt.
Cha mẹ cảm thấy nở mày nở mặt, chẳng qua chỉ trong một buổi trưa thôi, người của cả nhà máy hóa chất đều biết chuyện này rồi.
Mà chị dâu của anh ta, các chị gái còn muốn sau này anh ta kéo theo bọn họ và đám trẻ, vì thế có thứ gì ngon nghẻ, họ đều nhét cho anh ta một đống, khiến cho nỗi uất hận bao năm qua của anh ta biến mất không ít.
Vì thế khi anh ta lập lờ nói đến sự khó khăn hiện tại của mình, rồi lại đưa ra cách giải quyết, bọn họ đều tranh giành nhau làm giúp anh ta.
“Haiz.” Hoàng Phương Bân đột nhiên thở dài: “Ban đầu em tưởng chú Kha Vân Nguyệt tháng nào cũng gửi phụ cấp về, cha mẹ cô ta chắc chắn tiết kiệm được chút tiền, em lại vay mượn bạn bè là có thể mua nhà rồi.”
“Bây giờ thái độ của người nhà cô ta, em, em...”
Chị cả anh ta vội nói: “Tiểu Bân, chuyện này em không cần lo lắng, lúc đến đây mẹ có nói rồi, mấy năm qua, mặc dù trong nhà có hơi kẹt nhưng tiền để dành cho em và anh cả cưới vợ cũng đã chuẩn bị xong rồi.”
“Em kết hôn không cần bỏ một hào nào, cha mẹ sẽ cho tiền mua nhà, các anh chị cũng góp một ít, đảm bảo giúp em mua được căn nhà đó! Tiền không cần em trả, anh chị em trong nhà cả, nào phải tính toán nhiều như thế, cứ coi như là tiền cho em thôi.” Chị hai cũng cười bổ sung.
Trong lòng Hoàng Phương Bân không chấp nhận, trong thành phố, năm, sáu trăm đồng để cưới vợ là chuyện bình thường. Kết quả, qua miệng bọn họ lại trở thành một loại bố thí!
Nhưng ngoài mặt, anh ta vẫn vui mừng, sau đó lại ngại ngùng từ chối: “Sao mà vậy được, nhà không phải tám chục một trăm, mà là năm, sáu trăm đồng đó.”
Hai chị gái nhà họ Hoàng khuyên nhủ, Hoàng Phương Bân đỏ mắt nghẹn ngào: “Em, em vẫn luôn cho rằng bản thân về quê sẽ trở nên xa cách với người nhà, không giúp đỡ gì được cho gia đình, lại còn phải dựa dẫm vào các anh, các chị nâng đỡ.”
Mấy người kia nhìn em trai mình, trong lòng cũng khó nén nổi chua xót: “Em nói mấy lời ngốc nghếch gì thế, cái gì mà nâng đỡ với không nâng đỡ? Bây giờ với em mà nói số tiền kia hơi lớn nhưng đợi em đi làm rồi, chưa tới một năm là có thể trả lại.”
“Mấy năm nay để em chịu ấm ức, trong lòng bọn chị đều khó chịu, mua nhà cho em, ít nhiều gì cũng thấy chút an ủi...”
Ba chị em sến súa một lúc rồi mới tách ra.
Hoàng Phương Bân đứng im tại chỗ, cười lạnh: “Tôi cũng không phải tấm khăn trải bàn, để mặc mấy người muốn ném đâu thì ném, lúc cần dùng thì đi nhặt lại. Đồ là của tôi, tôi sẽ khiến cho tất cả các người phải trả lại toàn bộ, không thiếu một thứ.”
Kha Mỹ Ngu lặng lẽ nhướng mày, cười khẽ, trong lòng Hoàng Phương Bân suy nghĩ nhiều thật, cái từ ăn cháo đá bát này là phù hợp với anh ta nhất. Mà anh ta với Kha Vân Nguyệt thật đúng là trời sinh một cặp, đều cho rằng cả thiên hạ này bắt nạt mình.
Nhà thuộc khu của cán bộ công chức giảng dạy trong đại học Nông Nghiệp tỉnh à, cô không dính líu đến chuyện này thì sao có thể xứng với danh hiệu đồ xấu xa được?
Lúc sắp đi, Kha Mỹ Ngu dán hai tấm bùa nói thật cho Kha Vân Nguyệt và Hoàng Phương Bân.
Bùa nói thật nhìn thì rất thần kỳ nhưng thực chất nó lợi dụng sự kích động của con người, để họ không khống chế được nói ra những lời trong lòng, giống như nói lời thật lòng sau khi say rượu, có hiệu quả khiến họ dùng ngôn từ làm tổn thương người khác.
Lần trước Kha Vân Nguyệt làm nhà trưởng thôn đau lòng, nói không chừng lần này có thể biết được điều gì đó hữu ích.
Về đến nhà, Kha Mỹ Ngu nhìn thấy người đàn ông kia vẫn đang ngủ tít mít trên chiếc giường đất của mình, hô hấp đều đều, quay đầu sang phía vách.
Nằm trên chiếc giường mềm mại, thoải mái, mùi trà xanh nhàn nhạt trên người Tần Nguyên Cửu ngập tràn trong mũi cô.
Trong lòng Kha Mỹ Ngu dâng lên cơn phiền muộn, cô trực tiếp đưa thần thức chìm vào không gian, đầu tiên dùng pháp quyết lao động chăm chỉ trên đất trồng và nông trại tự tạo ra, sau khi đả tọa nghỉ ngơi, cô bắt đầu nghiên cứu, chế tạo phù chú như thường ngày.
Qua hai ngày, cô lại đi nghiên cứu sách y, lần này cô cố ý đọc sách liên quan đến nội dung về bệnh lao.
Căn nhà thuộc đại học nông nghiệp tỉnh có thể rẻ như thế, ngoại trừ chủ nhân gấp gáp bán phòng để dồn tiền trị bệnh ra còn bởi vì căn bệnh này có tính truyền nhiễm, trình độ y học hiện tại không chữa khỏi được.
Nhưng ở đời sau, căn bệnh này chỉ là một trong những chứng bệnh phổ biến, nghiêm trọng nhất thì trị một năm cũng khỏi.
Kha Mỹ Ngu gần như không cần vẽ bùa, chỉ dùng phòng chữa bệnh đa chức năng, kết hợp với thuốc tây là có thể hoàn toàn chữa khỏi cho bệnh nhân bị lao phổi.
Có điều, thời gian chữa có hơi dài, cô không có kiên nhẫn đến thế.
Vì thế Kha Mỹ Ngu tiếp tục nghiên cứu sách y về các chứng bệnh liên quan đến phổi, hiểu rõ nguyên nhân dẫn tới bệnh rồi đối chiếu, tìm ra bùa chú thích hợp, thay thế cho giai đoạn đầu từ hai đến bốn tuần kháng lao bằng thuốc tây, giai đoạn sau lại tiếp tục dùng thuốc tây bổ sung vào.
Loại bùa cảm nhiễm vẽ tương đối cơ bản nhưng căn cứ vào tình huống khác nhau mà có sự thay đổi phức tạp.
Giống như trong thuốc tây có thành phần thuốc kháng sinh, nếu uống đủ thì có hiệu quả trị liệu nhưng còn có nhiều tác dụng phụ, gây ra tổn thương cho cơ thể.
Hiệu lực của loại bùa này rất lớn, người vẽ bùa buộc phải nắm được sự chính xác cao, nếu không sẽ làm mất đi hiệu quả tốt, người bệnh sẽ không chịu đựng được.
Kha Mỹ Ngu vẽ bùa có hiệu quả khác nhau, mô phỏng nhiều lần để lấy kinh nghiệm, tỉ mỉ dùng thần thức cảm nhận.
Không có đại lão che chở, Kha Mỹ Ngu dựa vào năng lực của chính mình bảo vệ gia đình và bản thân, cô còn trừng phạt người xấu, không có chút bản lĩnh thật, thực sự khó mà bước tiếp.
Cô cũng nếm trải được niềm vui của sự cố gắng, cũng không quá xấu.
Năm ngày năm đêm trong không gian trôi qua nhanh chóng, thú vị, không có chút khó khăn nào.
Kha Mỹ Ngu xoa cái bụng trống rỗng, bước ra khỏi không gian, nhìn mọi thứ xa lạ, cô bất giác ý thức được rằng bản thân đã gả cho người ta rồi.