Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:11:35
Lượt xem: 98

Đào Vũ Sương còn tưởng là kẹo hoa quả, chị ta híp mắt, phồng má, hạnh phúc cắn nát.

Người đàn ông nhà mình điểm nào cũng tốt, chỉ là lo lắng thái quá, đến cả chuyện ăn kẹo sâu răng anh ấy cũng quan tâm thay chị ta, đúng là gánh nặng ngọt ngào mà!

Chị ta rất muốn nói với anh ấy, không cần lo lắng, chị ta là hồ tiên.

Có hồ tiên nào sẽ sâu răng vì ăn kẹo, đau đớn lăn lộn trên mặt đất đây?

Chỉ là chị ta cảm thấy sau khi vỏ bọc đường bị cắn vỡ ra, linh khí tràn ngập trong đó giống như mưa xuân tưới xuống vùng đất khô cằn đã lâu, cũng giống như gió xuân thổi qua khiến băng tuyết tan chảy!

Cả người Đào Vũ Sương đều kích động không thôi.

Chị ta ngậm chặt miệng, không ngừng ra hiệu bằng tay với Kha Mỹ Ngu, hoàn toàn không thể tin nổi.

Sao nhân gian lại có thể có linh khí nồng đậm như thế?

Chưa đợi Kha Mỹ Ngu nói chuyện, Thang Cẩm Hán vẫn luôn nhìn vợ mình chằm chằm bị dọa cho hoảng lên, anh ấy ôm Đào Vũ Sương ấn mạnh vào huyệt nhân trung: “Vợ ơi, em sao thế? Vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao, sao lại giật giật lên thế?”

Đào Vũ Sương trừng mắt, không nỡ mở miệng, tránh cho linh khí thoát ra ngoài.

Chị ta chỉ có thể lắc đầu, xua tay, nói với anh ấy bản thân mình không sao, không cần ấn huyệt nhân trung của chị ta nữa, chị ta không thở nổi!

Nhưng Thang Cẩm Hán đang sốt ruột, nào có nhận ra được ý của vợ mình, anh ấy chỉ nóng ruột hô lên: “Vợ ơi, em thả lỏng, đừng cắn mình đấy nhé.”

“Nếu em muốn cắn thì cắn anh đây này.” Nói rồi anh đặt người lên đầu gối mình, một tay tiếp tục ấn huyệt nhân trung, một tay bắt đầy cạy miệng chị ta ra...

Linh khí ở trước mặt chính là cha mẹ ruột!

Đào Vũ Sương không hé miệng, hai tay còn không ngừng đánh Thang Cẩm Hán, muốn để anh ấy buông tay ra.

Thế nhưng tin tức Thang Cẩm Hán tiếp nhận được lại là, vợ anh ấy khó chịu đến khoa chân múa tay...

Kha Mỹ Ngu bị chọc cười bò ra, cô vừa vỗ vai Thang Cẩm Hán, vừa cố gắng ổn định lại tâm trạng, sau đó bực mình nói nhỏ: “Anh họ, chị dâu không sao cả. Chị ấy nếm được viên kẹo ngon nên kích động quá thôi!”

Thang Cẩm Hán đang chăm chú cạy miệng vợ mình ra, nhất thời không nghe rõ.

“Anh họ.” Kha Mỹ Ngu lại gỡ tay anh ấy ra lần nữa, kết quả vừa mới giơ tay ra đã bị Tần Nguyên Cửu cướp việc trước.

Tần Nguyên Cửu tiến lên, ấn lên cánh tay Thang Cẩm Hán mấy lần, nhân lúc tay đối phương không còn sức, anh kéo người ra.

Đào Vũ Sương cũng nhân cơ hội dẫn linh khí tiến vào trong kinh mạch, chị ta đỏ mắt, lau miệng: “Anh lên cơn gì thế?”

Thang Cẩm Hán thấy vợ mình không sao mới gãi đầu, chột dạ cười cười.

Lúc trước anh ấy từng thấy một cô gái xinh đẹp lên cơn động kinh, phải mấy người ấn cô ấy xuống rồi nhét khăn mặt vào miệng, tránh cho cô ấy cắn phải chính mình.

Có điều sự chú ý của Đào Vũ Sương không nằm ở đây, chị ta nhìn Kha Mỹ Ngu, mỉm cười mà chảy nước mắt, sau đó mím môi, đi qua kéo tay cô, vừa đi vừa thỏ thẻ: “Em gái, sao em lại có linh đan? Tại sao em biết chị đã năm trăm tuổi rồi?”

Kha Mỹ Ngu thở phào, nửa thật nửa giả nói: “Chuyện này nói ra thì dài lắm. Em tóm gọn lại nhé, từ lần trước lúc em bị bác gái thứ hai đẩy ngã đập gáy xuống đất, trong đầu em có rất nhiều tin tức liên quan đến tu tiên giới thời thượng cổ.”

“Trong đó bao gồm phù y và ngự thú, còn có một chiếc túi Càn Khôn và một túi linh thú.”

“Em nghĩ có thể là do em may mắn, có được truyền thừa của một đấng đại năng nào đó.”

“Linh đan mà chị vừa ăn, bùa mà em dùng để thăm dò tu vi của chị đều đến từ túi Càn Khôn.”

Đào Vũ Tương kích động, tay không khống chế được hơi dùng sức, sau đó chị ta không tán thành: “Em gái, em không nên nói chuyện này cho chị biết. Thêm một người biết là em có thêm một phần nguy hiểm.”

“Em hoàn toàn không biết, có một vài người vì bảo vật mà làm ra loại chuyện nào đâu.”

Chị ta thấy nhiều chuyện như thế rồi, dù cho là vừa rồi lúc vừa mới lấy được linh khí, chị ta cũng không nhịn được nảy sinh ra lòng tham!

Kha Mỹ Ngu cười, thì thầm: “Anh họ vẫn luôn thương em, em không muốn khiến anh ấy đau lòng, buồn bã.”

“Em có túi Càn Khôn, có được túi linh thú và truyền thừa của đại năng, trong mắt người khác chuyện này rất may mắn nhưng yêu cầu của em không nhiều, chỉ hy vọng bản thân với người thân, bạn bè có thể bình an vui vẻ cả đời.”

“Chị dâu, mặc dù chúng ta gặp mặt chưa được mấy lần, cả hai cũng chưa hiểu rõ lẫn nhau nhưng em với chị vừa mặt mà như đã thân từ lâu, em đồng ý chia sẻ bí mật này với chị.”

Đào Vũ Sương cảm động đến vành mắt đỏ bừng: “Em gái, em giống hệt như anh Cẩm Hán nói, vô cùng ngoan ngoãn, chu đáo, hiểu chuyện, khiến người ta không nhịn được mà moi t.i.m móc phổi ra đối xử tốt với em.”

“Đương nhiên, em cũng cảm thấy em là tốt nhất.” Kha Mỹ Ngu vẫn luôn thích những lời khen ngợi, cô không hề biết khiêm tốn là thứ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-59.html.]

Cô vui vẻ hất cằm, sau đó lại lo lắng: “Chị dâu, chị là tuyết thiên hồ, trong người có huyết mạch của thần thú, năm trăm năm rồi mà chỉ có chút tu vi vậy thôi á?”

“Lỡ như ngày nào đó chị không hấp thu không đủ tinh hoa nhật nguyệt, lại đúng lúc gặp phải người săn yêu thì làm thế nào đây?”

Đào Vũ Sương sờ mũi, yếu ớt, ngại ngùng nói: “Ngày nào chị cũng tiêu tốn yêu lực bói cho bản thân một quẻ, không thể nói là đúng trăm phần trăm nhưng tỉ lệ tránh được đám người đó cũng lên tới chín mươi chín phần trăm.”

“Chị dâu, chị đang trị ngọn không trị gốc.” Kha Mỹ Ngu không đồng ý.

“Vậy phải làm thế nào đây, năm trăm năm qua chị vẫn sống qua loa như thế.” Đào Vũ Sương bất lực nói.

Năm đó chị ta đi nhầm vào khe nứt của kết giới, hoàn toàn không biết làm thế nào để quay lại, hơn nữa bây giờ chị ta thật lòng thích Thang Cẩm Hán rồi, muốn bầu bạn bên cạnh anh ấy trong mấy chục năm ngắn ngủi này.

Năm trăm năm nay, chị ta đã vượt qua được, chẳng lẽ còn không thể bảo vệ mình an toàn trong mấy chục năm anh ấy sống sao?

Ngoại trừ Tiền Tăng Cương ra, Đào Vũ Sương vô cùng tin tưởng, ỷ lại vào dị năng tránh họa của bản thân.

Kha Mỹ Ngu cười nhẹ, ghé qua, tiếp tục thì thầm: “Chị dâu, trong túi linh thú của em có khảm một viên Linh Nguyên châu, có thể không ngừng cung cấp linh khí cho linh thú, mặc dù không nhiều nhưng nồng đậm hơn tinh hoa nhật nguyệt hấp thụ ở nhân gian nhiều lắm!”

Cô sợ Đào Vũ Sương hiểu lầm nên cố ý nói: “Chị dâu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Em không có ý gì khác, chỉ đơn thuần hy vọng tu vi của chị được nâng cao, tránh cho lúc chị gặp khó khăn, bởi vì lãng phí quá nhiều yêu mực mà để yêu khí thoát ra ngoài, bị người khác phát hiện ra!”

“Em điều tra tin tức liên quan đến ngự thú rồi, trong đó có mấy loại khế ước, chúng ta hoàn toàn có thể lựa chọn ký kết hòa bình, không có cao quý thấp hèn, ngoại trừ cùng nhau chia sẻ tài nguyên ra, tất cả sống c.h.ế.t đều chẳng liên quan gì đến nhau.”

Đào Vũ Sương hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu đồng ý: “Chuyện này là chị chiếm của hời trên người em rồi, nhưng em gái, đợi tu vi của chị tăng lên, chắc chắn chị sẽ báo đáp em!”

Kha Mỹ Ngu cười rồi lắc đầu: “Chị dâu, thứ em muốn là một lời hứa của chị.”

“Nói chị nghe xem.” Mặc dù Đào Vũ Sương là yêu nhưng chị ta đối nhân xử thế vô cùng chân thành, từ trước đến nay đều không hứa hẹn chuyện bản thân không làm được.

“Chị dâu, em sẽ không ngăn cản chị báo thù nhưng em hy vọng ở nhân gian, chị phải dùng cách thứ không vi phạm quy định của tổ chức mà báo thù.” Kha Mỹ Ngu nghiêm túc nhấn mạnh: “Anh họ coi chị còn quan trọng hơn mạng sống của anh ấy! Chỉ khi nào chị sống tốt, anh ấy mới hạnh phúc.”

Đào Vũ Sương gật đầu thật mạnh: “Chị hiểu rồi, mấy trăm năm nay, chị vẫn luôn du ngoạn dưới nhân gian.”

“Có một vài yêu tinh ỷ vào bản thân có tu vi cao thâm mà làm nhiều điều ác, kết quả đều bị người săn yêu g.i.ế.c hại, cướp lấy yêu đan, hủy đi yêu cốt, gần như không có ngoại lệ!”

“Nếu như là lúc trước khi quen biết anh trai em, có lẽ chị cũng sẽ mạo hiểm báo thù để giải mối hận trong lòng, nhưng bây giờ chị có điều vướng bận rồi, chị không muốn vì báo thù mà mất đi hạnh phúc trước mắt.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chị ta cũng thấy nhiều tiếc nuối của mọi người, nên chị ta vô cùng trân trọng cuộc sống trước mắt.

“Còn có một chuyện nữa.” Kha Mỹ Ngu nhớ ra truyền thuyết về thanh xà bạch xà, cô không nhịn được mà nhiều chuyện: “Chị dâu, em cảm thấy nếu chị muốn nắm tay anh trai em đi hết cuộc đời, tốt hơn hết là chị nên để anh ấy biết chuyện của mình.”

“Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, phải đề phòng cẩn thận. Chị gặp phải chuyện gì đó thì có thể thương lượng với anh trai em.”

Đào Vũ Sương sờ cái miệng vẫn còn hơi đau, gật đầu đồng ý: “Chị cũng không muốn lần sau bị xem thành người lên cơn thần kinh.”

Hai người đều đạt thành sự thống nhất sơ bộ, Kha Mỹ Ngu kéo chị ta quay về nhà, tiến vào phòng, đóng cửa nẻo cẩn thận rồi lại xác nhận lại: “Chị dâu, chị nghĩ kỹ chưa, sẽ không thay đổi chứ?”

“Không.” Đào Vũ Sương kiên định: “Nửa năm nay không lúc nào là chị không hối hận, hối hận vì lúc nhỏ bản thân quá ham chơi, không tu luyện tử tế, để hiện tại giờ nào phút nào cũng phải cẩn thận, sợ bản thân dùng nhiều thêm chút yêu lực sẽ không thể che nổi yêu khí trên người nữa.”

“Lần này được dính chút ánh sáng của em, chị có thể có được linh khí để tu luyện, chị chắc chắn sẽ phấn đấu, nỗ lực, không phụ lại vận may này.”

Có được câu này của chị ta, Kha Mỹ Ngu lấy kim ra, chọc vào đầu ngón tay hai người rồi dán lại một chỗ, bắt đầu dùng linh lực xướng lên pháp quyết phức tạp, khó hiểu.

Pháp quyết gắn kết linh lực lại thành một sợi xích màu m.á.u xinh đẹp, một đầu buộc vào Kha Mỹ Ngu, đầu còn lại buộc lên Đào Vũ Sương. Trên cổ mỗi người cũng có hình chiếc chìa khóa giống nhau, một khi đã ký khế ước, một bên c.h.ế.t đi hoặc phản bội lại khế ước thì bên còn lại có quyền tự giải trừ khế ước!

Bên cạnh đó, trong lòng họ cũng càng thêm thân thiết và yêu thích đối phương.

Kha Mỹ Ngu chỉ mở Linh Thú thất trong không gian ra cho Đào Vũ Sương.

Trong căn phòng không mấy rộng lớn, được phong bế kín kẽ, linh khí sung túc, trên mặt tường được vẽ không ít công pháp và pháp quyết phù hợp cho linh thú tu luyện.

Đào Vũ Sương tò mò nhìn, chốc chốc lại kích động hô lên: “Oa, những công pháp với pháp quyết này huyền diệu quá. Chúng thực sự đến từ tu tiên giới thời thượng cổ sao, đến thời của bọn chị cũng chỉ có truyền thuyết hoặc là truyền thừa không được hoàn chỉnh thôi.”

“Có được truyền thừa, sau này chị tu luyện đúng là làm ít hưởng nhiều rồi!”

Kha Mỹ Ngu mím môi cười, có cảm giác như thấy chính mình sau khi tốt nghiệp đại học mấy chục năm, quay lại thăm trường mẫu giáo.

“Chị quyết định rồi, trước khi chị có thể sử dụng di chuyển tức thời ba lần liên tiếp, chị sẽ không ngủ nữa, ngày nào cũng tu luyện.” Đào Vũ Sương nắm chặt tay, tự đặt mục tiêu cho bản thân.

Bởi vì có ký kết hòa bình, sau này bất kể là hai người cách nhau bao xa, Đào Vũ Sương đều có thể tiến vào trong Linh Thú thất tu luyện tùy thời gian và địa điểm.

Đợi sau khi người nhà họ Thang rời đi, Kha Mỹ Ngu đã giải quyết xong một mối tâm sự, thấy giá trị hòa bình trên bảng điều khiển còn gần một trăm điểm nữa mới đầy, cô cũng lười không muốn nghĩ, trực tiếp vùi đầu ngủ trước!

Trời còn chưa sáng, gà trống cũng vừa mới bắt đầu làm thanh cổ họng, Kha Mỹ Ngu mắt còn nhập nhèm đã bị mẹ Kha và bà nội kéo ra khỏi ổ chăn.

Loading...