Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 58
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:11:34
Lượt xem: 98
Thế là thôn dân đều cười phá lên: “Đúng thật đấy, cái gì là phong tục thời xưa? Lẽ nào tam chuyển nhất hưởng, ba mươi sáu chân trong thành phố của bọn họ đều là nói chơi thôi sao?”
“Đừng cho rằng chúng tôi không ở huyện thành thì để mặc mấy người nói bừa. Sau này chúng tôi sẽ kéo người đi nghe ngóng thử lúc hai chị gái của đồng chí Hoàng đây lấy chồng đã làm thế nào là được rồi.”
Người nhà họ Hoàng bị nói đến mặt đỏ lựng.
Nhà họ Hoàng trọng nam khinh nữ, con gái gần như bị bán ra ngoài, sau này lại còn phải cam tâm tình nguyện hy sinh cho em trai.”
Có điều hy sinh cho em trai là đối xử tốt với em trai mình, còn ở trước mặt em dâu thì phải có thái độ khác.
Mấy người Đại, Hoa, Hạ, Vạn, Tuế lục tục kéo đến, sau đó nhao nhao nhảy lên tường.
May mà tường nhà trưởng thôn vững chắc, lại còn chèn mấy tảng đá, nếu không nó có thể đã bị mấy người họ đè đổ.
“Hoàng Phương Bân, cậu nói xem người nhà cậu có thể lấy ra được thứ gì đi, đừng có nhập nhằng mãi!” Kha Nguyên Vạn cao giọng gào lên.
“Đúng đấy, để mấy người quê mùa ở vùng khỉ ho cò gáy này xem xem phong thái của nhà cao cửa rộng nơi huyện thành nào, dù sao cũng thể ít hơn nhà họ Tần đâu nha!”
Mấy người đàn ông khác cũng nhao nhao.
Chị hai nhà họ Hoàng lập tức cười nói: “Chị cả tôi chỉ ngạc nhiên vì tập tục bày sính lễ của mọi người thôi, bình thường người huyện thành chúng tôi cưới gả, những chuyện sính lễ và của hồi môn đều do hai gia đình thương lượng riêng.”
Trưởng thôn cũng nhìn ra rồi.
Hoàng Phương Bân ăn nói có dễ nghe hơn nữa, làm việc có tử tế hơn nữa, chỉ nhìn vào thái độ của hai người chị gái anh ta, ông ta cũng biết người nhà họ Hoàng xem thường nhà họ Kha bọn ông.
Ông ta lạnh mặt: “Đã nói là hai ngày trước thương lượng chuyện kết hôn nhưng đến hôm nay các người mới tới.”
Chị hai Hoàng Phương Bân vẫn cười nói: “Chú Kha, không phải bọn cháu cố ý kéo dài, chuyện hôn nhân của em trai, cha mẹ cháu đều rất coi trọng, chỉ là mọi người trong nhà ai cũng bận, không đi được, phải đi học và trông nom bọn trẻ.”
“Vả lại, con người em trai cháu rất cố chấp, cũng cực kỳ trọng nghĩa khí, nói cái gì mà kết hôn không cần người nhà bỏ đồ ra. Có điều bây giờ nó xuống vùng quê để ủng hộ xây dựng nông thôn, nguồn sống cũng như mọi người vậy, có thể lấy ra được thứ gì chứ?”
Lúc này, Hoàng Phương Bân áy náy cúi mình hai lần với vợ chồng trưởng thôn: “Cha, mẹ, xin lỗi, bây giờ con không có cách nào cho A Nguyệt một cuộc sống tốt nhưng hai người tin con, đợi sau khi con học đại học xong, được phân công việc, toàn bộ lương con đều sẽ giao cho em ấy!”
“Cha mẹ cùng hai chị con đều sống ở huyện thành nhưng cái ăn, cái mặc, chỗ ở, việc gì cũng cần tiêu tiền, còn có cả đám trẻ phải chăm sóc. Một người đàn ông tay chân đầy đủ như con nào có mặt mũi xòe tay ngồi mát ăn bát vàng?”
“Cha mẹ cũng thấy con về quê mấy năm nay, chăm chỉ, cần cù lao động, là người chân thành, tử tế, không phải loại lười biếng, lươn lẹo. Hơn nữa con dẫn A Nguyệt đến nhà ra mắt là muốn cùng em ấy chung sống cả đời.”
“Vậy nên, mong cha mẹ hiểu cho con.”
Vừa nói những lời ấy ra, ai cũng không thể ép anh ta về nhà xin sính lễ của cha mẹ.
Vợ chồng trưởng thôn vô cùng tức giận, trước đây bọn họ nhắc đến chuyện này, Hoàng Phương Bân ậm ờ cho xong, chỉ nói đợi người trong nhà đến rồi cùng nhau bàn bạc. Bây giờ, trước mặt nhiều người thế này, anh ta lại bày ra dáng vẻ đó, là vì nắm chắc bọn họ cần thể diện?
“Hả? Vô liêm sỉ cũng có thể quang minh chính đại đến thế sao?” Kha Mỹ Ngu lại kinh ngạc.
Đám Đại, Hoa, Hạ, Vạn, Tuế cười nhạo, những thôn dân khác cũng lắc đầu bĩu môi.
Hoàng Phương Bân nhẫn nhịn, nhìn Kha Mỹ Ngu: “Đồng chí Kha, tôi thừa nhận nhà tôi chỉ là gia đình công chức bình thường ở huyện thành. Nhưng người có công việc là cha mẹ tôi, họ sinh tôi ra, nuôi tôi lớn, dựa vào cái gì mà còn phải cưới vợ cho tôi nữa?”
Kha Mỹ Ngu cười nhạo: “Tôi cảm thấy anh đứng nói chuyện không đau lưng à!”
“Gì cũng không có, làm sao để cho người vợ tương lai một cuộc sống tốt? Hiện tại anh đang mặt dày sống ở nhà vợ, cũng thẳng lưng quá nhỉ, những đồ dùng hằng ngày thì không hỏi đến, lại còn bày ra dáng vẻ văn vẻ thanh cao.”
“Vừa ngôn từ chính nghĩa, không nhận giúp đỡ từ nhà mình, còn vừa tự cảm thấy bị lăng nhục khi được nhà vợ chiếu cố, chuyện tốt trong thiên hạ được anh húp hết rồi à?”
“Để tôi đoán xem, chờ sau này anh có tiền đồ, không phải sẽ ruồng bỏ người vợ thất học, hai tâm hồn không đồng điệu, còn cảm thấy nhà vợ không tôn trọng anh.”
“Thế là anh sẽ tuỳ ý bày ra kế sách, huỷ hoại thanh danh cô dâu, mà trong ánh mắt đồng tình của người khác anh phải chịu oan ức để thành toàn cho cô dâu, cuối cùng kết thúc cuộc hôn nhân này, anh đi tìm người xứng đôi, khiến tất cả mọi người không thấy được chút sai trái nào của anh?”
Sắc mặt của Hoàng Phương Bân, hai chị gái và hai bạn học của anh ta vô cùng khó coi, bởi vì từng câu từng chữ mà Kha Mỹ Ngu nói đều trúng tim đen của bọn họ.
Quả thực bọn họ cũng tính như thế!
Với những lời lập lờ nước đôi của Hoàng Phương Bân, gia đình và bạn bè anh ta cho rằng người con gái ngang ngược Kha Vân Nguyệt đã mắc câu, nắm chặt danh ngạch sinh viên công nông binh cho anh ta. Vì tiền đồ, tạm thời anh ta không thể không khuất phục.
Đợi đến sau khi tốt nghiệp, có việc làm, anh ta sẽ dần dần bỏ mặc Kha Vân Nguyệt, sống một cuộc sống mà bản thân mong muốn.
Bọn họ nghĩ Kha Vân Nguyệt gieo gió gặp bão!
“Đồng chí Kha, cô đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!” Hoàng Phương Bân tức giận nói: “Tôi chung thành với tổ chức, là một công dân tốt chấp hành pháp luật, tuân theo kỷ cương, tôi sẽ không làm ra cái chuyện vong ơn bội nghĩa đó.”
Hiện tại chuyện liên quan đến tương lai của anh ta, Hoàng Phương Bân không thể có chút do dự hay chùn bước nào.
Chỉ còn một bước cuối cùng, bằng mọi giá anh ta cũng phải tổ chức hôn lễ một cách thuận lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-58.html.]
Anh ta quay đầu lại, cúi đầu trịnh trọng nói với hai người chị: “Chị à, em biết rõ yêu cầu này của bản thân sẽ có ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc sống của các chị, nhưng vì hạnh phúc của nữ đồng chí khác, em cầu xin các chị có thể cho em mượn một chút tiền.”
“Đợi sau này em có việc làm, dù phải bán mạng em cũng trả lại cho hai chị.”
Hai chị nhà họ Hoàng vội vàng đứng lên: "Tiểu Bân, em đang nói gì vậy? Lúc em gặp khó khăn sao bọn chị có thể chỉ đứng nhìn? Chẳng qua là, khi ra ngoài bọn chị thật sự không mang theo nhiều tiền mà thôi."
Vừa nói, bọn họ vừa cùng các bạn học bên cạnh gom được năm mươi đồng, một chiếc đồng hồ đã cũ một nửa và một phiếu xe đạp.
Thực ra, kết hôn ở nông thôn, sính lễ mươi ba mươi đồng đã là có mặt mũi rồi, nhưng lại sợ có tấm gương trước mặt!
Nhìn thấy nhà trai miễn cưỡng như thế, trưởng thôn bọn họ còn buồn lòng vì những hành động gần đây của con gái, họ đành nói: “Chúng tôi chỉ là những người nông dân bình thường, không có năng lực, sính lễ đều dùng làm của hồi môn, rồi lại thêm vào một bộ gia dụng."
Cho dù như vậy trong vùng nông thôn này, trừ nhà họ Kha ra, phần sính lễ kia cũng coi như là độc nhất.
Nhưng Khả Vân Nguyệt không thể chịu đựng được nữa, cô ta trực tiếp chạy ra: "Cha, chẳng lẽ vì con là con gái, nên con không thể hiếu thảo và chu cấp cho cha khi về già được sao?"
"Chỉ lấy một bộ đồ gia dụng để gả con đi? Nếu nhà chúng ta là một gia đình bình thường, con sẽ không nói lời nào, nhưng rõ ràng trong nhà chúng ta có..."
Cô ta còn chưa nói hết lời, trưởng thôn đã tức giận đến tát cô ta một cái: "Kha Vân Nguyệt, cuộc hôn nhân này là do mày chọn, ngay từ đầu tại sao chúng tao lại đồng ý chuyện này, trong lòng mày đều hiểu rõ!"
"Chúng tao thật sự đã chiều chuộng mày quá rồi, mày chỉ nhìn thấy những gì bản thân không có được nhưng không nhìn thấy người trong nhà đã làm gì cho mày."
"Chỉ là một bộ gia dụng, không có nhiều hơn, nếu mày muốn cắt đứt quan hệ với chúng tao thì cứ thoải mái làm đi, cứ coi như chúng tao không coi người con gái như mày!”
Kha Vân Nguyệt ngơ ngác nhìn trưởng thôn, sau đó quay lại nhìn Kha Mỹ Ngu đang ngồi gặm táo trên cây, khuôn mặt đau rát.
Hoàng Phương Bân vội vàng kéo cô ta lại phía sau: "Cha mẹ, thế là đủ rồi. Vợ chồng chúng con đều có tay chân, có gì không kiếm được?"
"Hơn nữa, trong hai tháng tới, chúng con sẽ lên huyện thành học, tìm kiếm thêm cơ hội vừa học vừa làm, chắc chắn chúng con sẽ vượt qua được những khó khăn mà mình đang phải đối mặt. Chờ sau khi con tốt nghiệp, đi làm, con và A Nguyệt sẽ cùng nhau phụng dưỡng hai người!"
Kha Mỹ Ngu bĩu môi, nói như vậy cũng chỉ đơn giản lừa gạt người dân chất phác.
Trưởng thôn không cho Hoàng Phương Bân chút thể diện nào, ông ta không nói gì mà thay vào đó đi cảm ơn và xin lỗi những người đến xem buổi lễ, rồi nói: “Ngày nay, giới trẻ đều thích hưởng ứng đề xướng của tổ chức, yêu đương tự do, hôn nhân đơn giản.”
“Ngày mai nó sẽ đến bái đồng chí Mao, đọc bản tuyên thệ, coi như kết duyên vợ chồng, không làm phiền mọi người đến thêm một chuyến nữa. Mọi người ăn chút bánh kẹo với điểm tâm để chung vui nhé.”
Vợ trưởng thôn nhanh chóng mang ra những thứ ngày mai dùng để đãi khách, chia cho mọi người.
Kha Vân Nguyệt đứng ở phía sau Hoàng Phương Bân, trong mắt tràn đầy oán hận, quả nhiên cha mẹ cô ta trọng nam khinh nữ!
Hóng chuyện chẳng vui vẻ gì, Kha Mỹ Ngu không thể ngồi yên nữa, cô cầm lõi táo đã gặm hết ngắm về phía Tần Nguyên Cửu rồi ném mạnh.
Sau gáy anh như có mắt, anh nghiêng người đưa tay nắm lấy, sầm mặt xuống nhìn cô.
Kha Mỹ Ngu lợi dụng lúc người khác không để ý đến mình, mỉm cười chỉ tay xuống đất, rồi duỗi tay ra như chuyện đương nhiên.
Nhìn thấy dáng vẻ không phòng bị của cô, Tần Nguyên Cửu khẽ thở dài cam chịu, anh nhảy từ trên tường xuống, đi đến dưới gốc cây.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu vô cùng tin tưởng mà nhảy xuống, vừa hay ngã ngay vào vòng tay anh.
Cô ôm lấy cánh tay anh trong vô thức, không đợi cô có bất kỳ động tác thừa nào.
Tần Nguyên Cửu đặt cô xuống, lùi một bước lớn, đứng đó cúi đầu nhìn xuống, cảm giác ghét bỏ như chạm nhiễm virus vậy...
Kha Mỹ Ngu nhăn mũi nhìn anh, cô kéo chị dâu nhỏ đi về nhà.
Trên đường đi, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn chị dâu nhỏ, chị ta đúng là một nàng hồ tiên!
Thiên tuyết hồ có thể mọc ra chín đuôi và phi thăng trong truyền thuyết.
“Em gái em muốn nói gì thì cứ nói đi.” Đào Vũ Sương buồn cười nói.
Kha Mỹ Ngu do dự một lúc, nhưng quả quyết ghé vào tai chị ta thì thầm: "Chị dâu nhỏ của em không nên bị mắc kẹt trong oán hận!"
Đào Vũ Sương sửng sốt, sau đó chị ta cười khúc khích: “Chị không hiểu ý của em. Chị gả cho anh Cẩm Hán cũng được nửa năm, nhà chồng đối xử với chị rất tốt, chị không cần ra đồng làm việc, ngay cả quần áo của chị cũng là do anh họ em giặt.”
“Nào có nhà nào có con dâu, con gái giống chị, ngày nào cũng ngủ đến khi tự tỉnh, ăn đến căng bụng? Chị ngày nào cũng sống vui vẻ, làm sao mà oán hận được?”
"Chị dâu nhỏ, không biết chị đã từng nghe câu này chưa, giải thích chính là che đậy." Kha Mỹ Ngu gật gật đầu.
Đào Vũ Sương á khẩu: "Chị, chị chỉ muốn chứng minh cho em thấy, chị hoàn toàn không có lý do hay đối tượng nào để oán giận."
Kha Mỹ Ngu không thích vòng vo, cô dứt khoát nói rõ: "Chị dâu nhỏ năm trăm tuổi rồi phải không? Chỉ là tu vi của chị làm cho người ta lo lắng nha.”
Cả người Đào Vũ Sương run lên, miễn cưỡng cười cười: "Em gái, sao hôm nay em toàn nói những lời làm người ta không hiểu thế?"
Khả Mỹ Ngu nhướng mày mỉm cười, sau đó trực tiếp nhét một viên Linh Thú đan trị giá bằng một viên linh thạch hạ phẩm vào miệng chị ta!