Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:58:23
Lượt xem: 96
“Sao thế, anh còn có chuyện gì à?” Kha Mỹ Ngu hiếu kỳ ghé lại gần rồi hỏi.
“Em.” Tần Nguyên Cửu mở lời, sau đó lại lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Ngày mai với ngày kia, em sẽ không bị phòng hai nhà họ Kha với Kha Vân Nguyệt đè ép đâu.”
Kha Mỹ Ngu liên tục gật đầu: “Chắc chắn rồi, không có miếng cũng phải có tiếng chứ, em không phải tò he, ai thích nặn thế nào thì nặn, em thích nhất là cho người ta một kích chí mạng vào lúc họ điên cuồng nhất.”
Tần Nguyên Cửu liếc xéo cô, lạnh lùng chế nhạo: “Vậy được, anh sẽ học hỏi triệt để.”
Anh từng thấy không ít người, cũng chỉ có cô có lòng dạ cứng rắn, khiến anh gần như không tìm ra cách nào đánh hạ.
Kha Mỹ Ngu hiểu sai ý của anh, cho rằng bản thân đòi gả đã làm loạn kế hoạch của anh.
“Dù sao chúng ta cũng đăng ký kết hôn rồi, không cho anh hối hận.” Cô lắc đầu, cảm ơn bản thân vì sự thẳng thắn lúc đầu.
Loại người lạnh lùng như anh không thích hợp dùng cách thức nước ấm nấu ếch, lâu ngày sinh tình, chẳng bằng ngay từ đầu tỏ ý hai người sẽ chân chính bầu bạn sống qua ngày.
“Những chuyện anh làm, từ trước đến nay chưa bao giờ hối hận.” Tần Nguyên Cửu lạnh lùng nói: “Cũng mong đồng chí Kha có thể trước sau như một.”
Mấy lời này nghe cứ là lạ sao ấy?
Kha Mỹ Ngu không có suy nghĩ yêu đương, kiếp trước cô quen nhiều đàn ông như thế mà cũng chả có ai mang đến cho cô cảm giác mãnh liệt hơn đại lão, huống chi là kiếp này.
Về đến nhà, Kha Mỹ Ngu tiến vào phòng ngủ, lấy cớ nghỉ ngơi rồi sốt ruột thu nhận tin tức về nhiệm vụ nhánh.
Chị dâu nhỏ tên Đào Vũ Sương, là một tiểu hồ tiên có tu vi năm trăm năm.
Ban đầu chị ta sống ở trong yêu giới, nơi đó linh khí nồng đậm, tinh hoa nhật nguyệt rất thuần khiết. Rất nhiều tiểu yêu giống chị ta đều một lòng hướng đạo, bắt đầu từ lúc còn vô tri đã không ngừng tu luyện, cố chấp như khắc vào xương.
Có điều các tiểu hồ tiên tương đối lanh lợi và lười biếng, họ vừa chơi đùa vừa tu luyện, đặc biệt là một trăm năm sau khi hóa hình, họ chỉ quan tâm đến hưởng lạc, nô đùa, không muốn phát triển thêm nữa.
Đào Vũ Sương là một trong số đó, lúc chị ta đuổi theo một con đom đóm, vô tình ra khỏi kết giới, bước vào nhân gian.
Không khí trong nhân gian đục ngầu, không thích hợp để tu luyện nhưng ngược lại, nó vừa hay hợp ý chị ta.
Ban ngày chị ta hóa thân thành thư sinh, lấy hình dáng con người du ngoạn khắp nơi, đến đêm tìm một rừng cây, suối chảy nào đó để hấp thu tinh hoa nhật nguyệt ít ỏi, vừa duy trì hình người, vừa che dấu yêu khí trên cơ thể.
Mỗi một trăm năm, hồ tiên lại mọc thêm một cái đuôi, đồng thời cũng sẽ thức tỉnh một loại dị năng, dị năng đầu tiên của Đào Vũ Sương là tránh họa! Dựa vào dị năng này, chị ta đã đi lướt qua hòa thượng và đạo sĩ vô số lần, bình yên sống cho đến tận ngày nay.
Thời chiến loạn, hồ tiên thấy được uy lực của thuốc súng, người vừa nhát gan, vừa thích thoải mái như chị ta chỉ có thể tạm thời lên núi lánh đời.
Năm ngoái là lúc chị ta tròn năm trăm tuổi, mỗi khi cái đuôi mọc ra, chị ta đều sẽ quay về nguyên hình!
Điều này tương đương với không có đồng loại bảo vệ, pháp lực vốn thấp kém lại bị kìm hãm, Đào Vũ Sương sắp phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm chưa được biết đến, mà dị năng tránh họa mỗi ngày chỉ được dùng một lần là hoàn toàn không đủ.
Chị ta vẫn như mọi khi, tìm một hang động bí ẩn, xung quanh dùng đá, rơm khô bố trí thành mê trận, bản thân vừa an tĩnh, vừa đau đớn vượt qua một trăm ngày.
Nhưng vào một ngày nọ, một con ch.ó cỏ quá đói khát đi lạc vào trong động, lại còn phá hỏng mê trận.
Sử dụng dị năng tránh họa để cảm nhận ra, chị ta tránh thoát được nguy hiểm, nhưng lại rơi vào bẫy của thợ săn trong làng Bạch Nam – Tiền Tăng Cương!
Nguyên thân của Đào Vũ Sương là một con hồ ly trắng như tuyết không có chút tạp chất, mắt thấy bản thân sắp bị lột da bán lấy tiền.
Hai mắt đẫm lệ, chị ta mạo hiểm mở miệng cầu xin: “Xin anh tha cho tôi đi, tôi sẽ báo đáp anh!”
Tiền Tăng Cương bị dọa sợ, không ngờ tới hồ tiên thực sự tồn tại nhưng trong nháy mắt, anh ta đã trở nên hưng phấn.
Anh ta là thợ săn, trên người mang theo tội ác, từ trước đến nay không tin số mệnh, trong mắt anh ta có thể bắt được hồ tiên chính là một cơ hội phát tài!
Vì thế Tiền Tăng Cương mang theo Đào Vũ Sương đến chợ đen trong huyện thành, tìm một người mua có tiền, trùng hợp gặp được Thang Cẩm Hán – người vừa đào được nhân sâm, vụng trộm mang đi bán để lấy tiền mua kẹo cho em gái.
Hai người ai cũng ôm tâm sự riêng thuận đường đi đến chợ đen của huyện thành.
Nhân sâm trăm năm rất đắt, rất nhanh Thang Cẩm Hán đã bán được đến tận hai trăm đồng.
Anh ấy mua cho em gái rất nhiều đồ hiếm có, rồi lại mua thêm gạo, mì, thịt cho cả nhà, sau đó mang tiền thừa quay về.
Xuất phát từ hiếu kỳ, anh ấy còn đi xem thử rốt cuộc Tiền Tăng Cương kiếm được đồ gì trên núi mà cố tình chạy đến huyện thành bán!
Tiền Tăng Cương đặt một chiếc lồng trúc phía trước, bên trong có một con ch.ó con bẩn thỉu đang nằm thoi thóp?
Người đến kẻ đi chỉ liếc mắt nhìn, không có ai lên hỏi giá, già trẻ trong nhà còn chả nuôi nổi, làm gì có công sức với thời gian đâu mà nuôi chó nữa?
Thang Cẩm Hán đột nhiên chạm phải đôi mắt đáng thương, giống như, giống y như vẻ mặt chơi xấu, bán thảm của em gái nhà mình.
Thân hình vạm vỡ chấn động, ma xui quỷ khiến thế nào, anh ấy lại tiếng lên: “Anh Cương, anh kiếm cái thứ này ở đâu ra thế?”
Tiền Tăng Cương cũng thích khoe khoang, dù sao thì hai người đều ở tỉnh thành, bản thân anh ta bán hồ tiên rồi phát tài cũng sẽ không giấu được người tới cùng thôn.
Thế là anh ta thần bí ghé lại nói: “Không có kiến thức, đây nào có phải tuyết hồ bình thường, nó là hồ tiên đấy.”
Thang Cẩm Hán cười nhạo, thì thầm hỏi: “Anh Cương, anh nằm mơ chưa tỉnh à? Lại còn hồ tiên, tổ chức cấm tuyên truyền phong kiến mê tín, nếu mà bị người có lòng thông báo lên, anh thảm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-54.html.]
“Thật đấy, là hồ tiên thật mà, nó vừa mới nói chuyện với tôi xong.” Tiền Tăng Cương thề son sắt, sau đó sợ Thang Cẩm Viên không tin, anh tay túm mạnh tai của Đào Vũ Sương: “Con súc sinh này, mau nói chuyện đi.”
Đào Vũ Sương đau đớn kêu lên thảm thiết, đôi mắt mang theo sự hung ác trừng lên nhìn anh ta.
Tiền Tăng Cương vừa thấy thế đã tức giận đến muốn ra tay, nhưng lại bị Thang Cẩm Hán kịp thời ngăn lại.
“Anh Cương, anh chấp nhặt với con vật nhỏ này làm gì?” Thang Cẩn Hán cười rồi lôi kéo, khoác vai Tiền Tăng Cương: “Anh nói nó là hồ tiên, không sợ gặp phải báo ứng sao?”
“Người già thường nói những thứ này rất tà, tôi thấy, anh vẫn nên thả nó đi đi, đừng để tiền không kiếm được, bản thân cũng gặp rắc rối!”
Tiền Tăng Cương tham lam cười, xòe tay ra: “Người anh em, hồ tiên ngàn năm khó gặp, chắc chắn có người biết nhìn hàng. Chân cẳng tôi còn nhanh nhạy, thấy nguy hiểm thì chạy, lại nói cái vùng xa xôi này, ai nhận ra tôi chứ?”
“Hơn nữa làm gì có ai kiếm khoản tiền lớn mà không mạo hiểm. Đời này của anh cậu đây sắp gặp thời xoay chuyển rồi.”
Thang Cẩm Hán tỉnh bơ hòi giá: “Anh Cương muốn bán bao nhiêu tiền?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Tăng Cương giơ ngón tay vẽ hai đường.
“Hai trăm đồng?”
“Hai trăm đồng đáng bao nhiêu đâu, chắc chắn là phải hai nghìn đồng trở lên.” Tiền Tăng Cương cười, tiếp tục liến thoắng xoa tay: “Mời hồ tiên này về nhà, không đưa đủ tiền thì sao được?”
Trong mắt Thang Cẩm Hán thoáng qua sự lạnh lùng, anh ấy vỗ vai anh ta: “Xem ra anh Cương còn phải đợi rồi, tôi về nhà trước đây.”
Tiền Tăng Cương vẫy tay với anh ấy, tiếp tục ngồi nguyên tại chỗ.
Nhưng con hồ ly nhỏ kia nhìn anh trông mong, tràn đầy ý cầu xin thực sự giống như thành tinh rồi vậy.
Thang Cẩm Hán nghiến răng, cởi áo ngoài, mặc ngược lại rồi cúi người lần thắt lưng, nhét tiền với kẹo cho bọn trẻ rồi dặn dò.
Tiền Tăng Cương đợi một lát, thấy hồ tiên của mình vẫn không có ai hỏi mua, thế là anh ta ôm lồng, nhìn thấy người nào ăn mặc đẹp một chút, anh ta sẽ sán lại, thì thầm hỏi: “Đồng chí, anh mua hồ tiên không? Hồ tiên có thể mở miệng nói chuyện.”
Phần lớn mọi người sẽ nhìn anh ta đầy hiếu kỳ, sau đó lại nhìn con hồ ly nhỏ đáng thương rồi vội vàng rời đi.
Một vài người có hứng thú, vừa hỏi đến giá cả cũng nhìn anh ta như tên điên, sau đó bĩu môi rồi rời đi.
Điều này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của Tiền Tăng Cương.
Trong lòng anh ta bùng lửa giận, không nhịn được đá cái lồng, tức giận đùng đùng nói: “Con súc sinh này, nếu mày còn không nói chuyện, không kiếm cho tao được một nghìn tám trăm đồng, về đến nhà tao sẽ lột da mày mang đi bán rồi ăn thịt mày.”
Đào Vũ Sương nhắm mắt, không cho anh ta chút động tĩnh nào, chị ta chỉ hối hận vì bình thường không tu luyện đàng hoàng, nếu không chị ta đã có thủ đoạn giữ mạng rồi, không bị một kẻ tiểu nhân tham lam, tàn nhẫn như này kết thúc cuộc sống.
“Ôi chao, tao không tin tao không bắt mày nói chuyện được.” Tiền Tăng Cương bị tiền làm mờ mắt, đầu óc nóng lên, anh ta lấy chủy thủ bình thường mang theo phòng thân từ trong lòng ra, lai đến c.h.é.m vào móng vuốt nhỏ của Đào Vũ Sương.
Chị ta cắn răng rên một tiếng, trong mắt tràn đầy hận ý, chị ta âm thầm thế nếu như hôm nay có thể thoát ra, chị ta tuyệt đối sẽ bắt anh ta phải bồi thường lại gấp ngàn, vạn lần!
Lòng tự tôn của hồ tiên rất cao, chị ta lại là tuyết thiên hồ có thiên phú cực tốt.
Năm trăm năm này, chị ta chưa từng chịu loại ấm ức như thế.
“Mày có nói hay không?” Tiền Tăng Cương cầm con d.a.o dính m.á.u vỗ vào mặt chị ta, rồi lại dùng mũi d.a.o lạnh lẽo ấn xuống, quệt ra những đường máu: “Mày nhìn xem đao này sẽ cắt chỗ nào, là đuôi, là tai, hay là đầu lưỡi?”
“Thằng nhóc kia, thôi đi.” Ông cụ bán sách cũ bên cạnh không nhìn nổi nữa bèn kéo áo anh ta: “Vạn vật có linh, cậu hà tất phải sỉ nhục nó thế, cẩn thận không gặp báo ứng đấy!”
Tuyên truyền của tổ chức rất có hiệu quả, chín mươi phần trăm người dân đều biết trên thế giới này vốn chẳng có quỷ thần, tinh quái, hơn nữa bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy, tất cả nhận thức đều đến từ việc nghe người già kể.
Có điều, người Hạ Hoa không tin thì đúng là không tin thật nhưng họ vẫn có lòng kính sợ bẩm sinh với chuyện này.
Hồ ly nhỏ không thể nào nói chuyện nhưng lòng ghi thù của hồ ly rất mạnh, mọi người trốn còn không kịp, sao có thể đối xử với nó như thế.
Tiền Tăng Cương đẩy ông cụ ra: “Tôi nhổ vào, tôi biết người trong thành phố, cái gì cũng dám mua, thỉnh hồ tiên này về nhà sẽ thăng quan, phát tài, bảo đảm con đàn cháu đống, dù sao thì cầu gì được nấy!”
“Hai nghìn đồng là còn ít đấy!”
Nói xong, anh ta nhấc d.a.o lên, bổ xuống cái đuôi xinh đẹp...
“Không hay rồi, mọi người mau chạy đi, cảnh sát chìm đến rồi...”
Một giọng nói cao vút vang lên, mọi người nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, chạy đi tán loạn.
Tiền Tăng Cương cũng bị dọa, ôm cái lồng lên, vắt chân mà chạy theo bản năng.
Nhưng anh ta không biết đường, cắm cổ mà chạy, chưa bao lâu đi đi vào trong ngõ cụt của Hồ Đồng.
Ba thanh niên đi tới, ngạo nghễ mắng mỏ: “Xem anh chạy đi đâu! Trong lòng ôm cái gì, lấy từ đâu đến?”
“Tổ chứ không cho anh ăn cơm hay không cho anh mặc quần áo, dám ngang nhiên vi phạm quy định, tự mình buôn bán đồ vật! Đi mau, đến cục cảnh sát của chúng tôi ngồi, nói chuyện cho tử tế.”
Nói rồi bọn họ tiến lên trước, hai người túm lấy cái lồng, một người bắt Tiền Tăng Cương.
Tiền Tăng Cương bối rối một lúc rồi giãy giụa kịch liệt, nhắm chuẩn thời cơ, đến cả lồng cũng không cần nữa, anh ta dùng hết sức mà cắm đầu chạy.
Thấy người chạy đi xa rồi, Thang Cẩm Hán mới như kẻ đầu trộm đuôi cướp, bò qua tường, kích động nhét cho mỗi người mười đồng: “Cảm ơn các anh em nhé!”