Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:58:19
Lượt xem: 101
Bà cụ đánh giá người ta từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu liên tục: “Đẹp trai lắm, xứng đôi với bé ngoan nhà ta!”
Mẹ Kha thoát ra khỏi đám người vây quanh, còn thấy vài người đã từ chối con trai bà giờ đây đều đỏ mặt hối hận, tâm tình cực kỳ vui sướng.
Bà cười nói: “Mẹ, mẹ không biết cháu ngoại với cháu rể của mình lợi hại thế nào đâu.”
“Bọn nó giúp đỡ đồng chí trong cục cảnh sát phá một án tử lớn. Tổ chức muốn thưởng lớn cho hai đứa nhỏ này nhưng bọn nó thông minh cơ trí, không đòi hỏi điều gì mà chỉ đề cập đến chuyện học đại học.
“Sau khi điều tra các đồng chí trong tổ chức thấy nhà chúng ta vừa hồng vừa chuyên, bọn nhỏ lại một lòng hướng về tổ chức, yêu học tập lại chịu nghiên cứu, vừa vung tay liền phê chuẩn bảy danh ngạch sinh viên công nông binh.”
“Hơn nữa còn cho bọn nó học bổng toàn phần, ăn cơm ngủ nghỉ đều không cần tiền, tổ chức còn chi trả thêm tiền nữa cơ.”
Mỗi lần bà nói xong một câu, các thôn dân đều nhịn không được hít một hơi.
Mẹ Kha bắt đầu lấy đồ vật từ trong túi của mình ra: “Khi đồng chí trong tổ chức đưa mẫu đơn cho bọn nhỏ còn mang theo thư cảm ơn của những người được giúp đỡ. Đó đều không phải là vật có giá trị gì nhưng tấm lòng của mọi người chúng ta cũng không thể trả về có phải không?”
“Bọn trẻ nhất quyết bắt con mang đồ đến cho mọi người, đây, nhìn cái bình mới tráng men có chữ vì dân phục vụ này xem, có phải rất đẹp hay không? Rất thích hợp cho hai người lớn tuổi cha mẹ mùa hè ngồi dưới gốc cây cổ thụ cong queo nói chuyện đó!”
“Hai cái phích nước nóng này để ở trong nhà, lúc nào cũng có thể uống được nước ấm…”
“Ba cái ấm nước bằng sắt này tặng cho ba anh trai, lúc đi làm đồng đều có thể mang theo, vừa to vừa chống rơi, hơn nữa còn thuận tiện.”
“Mấy chị dâu thì mỗi người một chiếc đèn pin, khi buổi tối đóng cửa, sáng dậy nấu cơm cũng không sợ dẫm phải phân chó…”
“Các cháu mỗi đứa một cây bút máy, một cuốn sổ ghi chép, mấy đứa tuổi vẫn chưa lớn, phải hưởng ứng lời kêu gọi của tổ chức, học tập nhiều hơn, nói không chừng cơ hội sẽ tới…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Một loạt đồ vật mới mẻ hiếm lạ được lấy ra, các thôn dân ghen tỵ không thôi, vẻ tươi cười cũng không duy trì nổi.
Bọn họ không thể không thừa nhận rằng đứa con gái út nhà họ Thang đúng là rơi trúng cái ổ có phúc, con gái con trai bà tương lai đều có tiền đồ, phúc khí hoàn toàn hưởng cũng không hết!
Kha Mỹ Ngu bị loạt hành động khoe mẽ của mẹ Kha chọc tới nghẹn cười, gần như muốn ngất đi luôn.
Đợi mẹ Kha trút sạch những buồn bực tích tụ trong lòng suốt hai mươi năm qua ra hết, bọn họ mới đóng cửa lại cùng nhau ôn chuyện.
Lão tứ nhà họ Kha cũng đưa cho bà cụ một giỏ thịt rồi nói lại lời mẹ mình dặn.
“Ôi trời, mẹ mấy đứa cũng thật thà quá rồi, sao lại đưa nhiều thịt như vậy hả?”
“Mẹ con còn nói cảm ơn mẹ nữa, cảm ơn mẹ đã sinh cho nhà họ Kha một cô con dâu hiền thục như vậy.” Ông cười nói.
Mặt mẹ Kha đỏ lên, eo cũng ưỡn thẳng hơn: “Mẹ, ngày kia là ngày lành của cháu gái mẹ đó, mẹ dẫn theo anh trai chị dâu của con cùng với cháu trai cháu dâu và cả chắt đi chúc mừng nha!”
Ông cụ với bà cụ đều gật đầu thật mạnh: “Đây là điều đương nhiên, chuyện lớn của bé ngoan ai cũng không được bỏ lỡ.”
Vẻ mặt mẹ Kha nghiêm túc, bà nhấn mạnh lại lần nữa: “Cha, mẹ, ngày kia đồng thời có ba nhà đều gả con gái, Tiểu Bát của nhà lão nhị, còn có Vân Nguyệt nhà thôn trưởng. Một đứa gả đến xưởng dệt ở trấn trên, một đứa gả cho thanh niên tri thức trên huyện thành.”
“Chúng ta phải mạnh mẽ áp đảo bọn họ, hừ, một đứa đoạt hôn sự của Tiểu Ngư Nhi, một đứa thích giở trò chơi xấu với con bé. Chúng ta không thể để cho bọn họ cướp danh tiếng được!”
“Chưa đủ được.” Đám đàn ông nhà họ Thang nắm tay nói: “Ngu Bảo Nhi, cháu ngoan ngoãn ở trong nhà chờ được gả đi, các cậu với các mợ sẽ cho cháu một màn đưa dâu nở mày nở mặt.”
Kha Mỹ Ngu mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng có chút vui sướng!
Cô là con gái nhà giàu, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, ai ai cũng không khỏi nảy sinh hoặc bị bắt nảy sinh tâm lý so bì.
Người nhà họ Thang bắt đầu bàn bạc xem nên làm thế nào để giữ thể diện cho Kha Mỹ Ngu, người phải nhiều, khí thế phải đủ, thể diện phải có, quà cũng phải nặng!
Kha Mỹ Ngu ở đằng này đã bắt đầu xoa mấy cái đầu trái dưa của mấy đứa cháu, nhét cho mỗi đứa vài viên kẹo sữa với kẹo trái cây xinh xắn.
Cô ngồi dựa vào người bà cụ, thì thầm nói chuyện với bà ấy: “Bà ơi, cháu cũng đã nói chuyện phải giáo dục bọn nhỏ cho tốt với bà nội cháu rồi đó!”
“Bà xem này, mấy người cháu trai cưng của bà không thể đi theo con đường học tập được nữa nhưng bọn họ còn có thể phát triển ở những khía cạnh khác, tổ chức đổi mới mỗi ngày, chờ cháu đi huyện thành sẽ gửi sách tới cho các anh trai và chị dâu.”
“Không vì thi cử thì cũng để mở rộng hiểu biết, các anh chị nên xem cho kỹ. Nói không chừng một ngày nào đó gặp được cơ hội hiếm có bọn họ cũng đã chuẩn bị đầy đủ! Lại nói ngay cả làm ruộng hay chăn nuôi cũng phải có phương pháp. Giống như dạy dỗ bọn trẻ vậy, bà cũng nên đi theo học hỏi, sau này thấy con cháu đều có tiền đồ, bà có thể làm bạn với bà nội cháu, cùng đi diễn thuyết cho người ta nữa!”
“Mấy đứa cháu họ của cháu là ưu tiên hàng đầu, đợi cháu gửi tài liệu tới bà phải đốc thúc bọn nó đấy. Lúc học thì nên chăm chỉ học tập, lúc chơi thì chơi cho sảng khoái, đời người cần phải đúng thời điểm.”
Kha Mỹ Ngu vẽ một cái bánh nướng lớn cho bà cụ, có bảy danh ngạch sinh viên công nông binh, cô nói thế nào thì chính là thế ấy.
Bà cụ dỏng tai lên nghe cực kỳ nghiêm túc, thường xuyên gật đầu thật mạnh phụ họa: “Ông bà ngoại cháu ngày thường cũng không có việc gì làm, muốn làm chút chuyện cũng bị các mợ, các chị dâu cháu đuổi sang một bên, nhàn rỗi tới mức đi lòng vòng trong sân, sân vườn khéo khi bị hai chúng ta đạp tới lõm rồi!”
“Sau này chúng ta đều sẽ dựa theo lời cháu nói rồi làm theo, trẻ con mà không học hành chờ lớn lên rồi mới hối hận sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-52.html.]
Lừa gạt được bà cụ rồi, Kha Mỹ Ngu có chút cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn vẻ mặt ngây thơ thỏa mãn của đám cháu họ, Amen…
Nhà bà ngoại cũng có không ít người, dựa vào ký ức của nguyên chủ Kha Mỹ Ngu nhận diện từng người một, đột nhiên ánh mắt cô dừng lại ở người vợ mới xinh đẹp của anh họ đi vào sau cùng, ngay sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra mà dời ánh mắt đi, tươi cười chào hỏi từng người một.
Mọi người nói chuyện trong chốc lát, mợ nhỏ nhà họ Thang mới đẩy nàng dâu mới lên phía trước: “Vợ Cẩm Hán, con mau chạy tới cọ chút không khí vui mừng của em gái đi, nói không chừng còn có thể sinh ra được một Trạng Nguyên ấy chứ.”
Người một nhà đóng cửa lại đều chẳng câu nệ điều gì, mọi người đều cười hiền lành rồi tránh sang một bên.
Kha Mỹ Ngu cũng cười khẽ rồi cầm lấy tay vợ của anh họ, thân thiết nói: “Chào chị dâu họ nha, chị xinh đẹp thật đó, vừa nhìn là thấy tính tình hiền lành, chẳng khác nào người từ trong sách bước ra, khó trách anh họ nhỏ của em có chơi xấu cũng muốn cưới chị về nhà.”
Nàng dâu mới mím môi cười ngượng ngùng, thân thể căng cứng cũng chậm rãi thả lỏng: “Chị cùng lắm cũng chỉ là liễu yếu đào tơ, làm sao có thể so được với em sắc nước hương trời.”
Chị ta vừa nói xong, chị dâu cả phía sau đã nhanh nhẹn cười nói: “Em gái nhỏ đứng chê trách, em dâu nhỏ nhà chúng ta có tổ tiên xuất thân là văn nhân, lại sống ẩn cư nơi rừng núi, mãi tới hai năm trước mới chuyển xuống đây.”
“Nói chuyện dịu dàng dễ nghe, nghiền ngẫm từng chữ một, chỉ là có đôi khi người thô lỗ như chúng ta nghe không hiểu lắm.”
Kha Mỹ Ngu nghe thấy điều mới lạ, vui sướng lôi kéo người ta hỏi chuyện: “Chị dâu họ ơi, nhà chị chắc chắn có không ít chuyện xưa của tổ tiên được truyền lại nhỉ? Em thích nghe chuyện xưa lắm đó!”
“Có nha, có rất nhiều ấy chứ.” Nàng dâu mới gật đầu: “Nếu như em gái nhỏ muốn nghe thì chị sẽ kể cho em nghe nhiều hơn, nào là địa chủ chiếm đoạt con gái nhà lành, tú tài vứt bỏ người vợ tào khang đi lấy con gái của Huyện lệnh, tiểu thư nhà giàu ngoại tình…”
Cô ấy còn chưa nói xong, đã bị chị dâu cả biến sắc, bịt miệng.
“Em gái à, em muốn nghe chuyện xưa gì để chị dâu kể cho em nghe. Chị dâu đã nghe chuyện xưa từ nhỏ tới lớn này.” Chị dâu họ thứ hai ngại ngùng tự đề cử nói: “Chuyện xưa của chị dâu nhỏ em đã lỗi thời cả rồi, cả tổ chức cũng không còn thịnh hành, đừng nghe em ấy nói nữa kẻo nói cho đã cái miệng xong thì bị lôi đi diễu phố!”
Những người khác cũng sôi nổi phụ họa theo, mà dường như chị dâu nhỏ cũng biết bản thân nói sai rồi, vẻ mặt buồn bã cúi đầu xuống.
Lòng hiếu kỳ của Kha Mỹ Ngu hoàn toàn bị kéo ra, chuyện xưa như thế chắc chắn sẽ rất bùng nổ, có phải hay không!
Cuối cùng, đợi tới lúc mọi người bận rộn nấu cơm, cô lặng lẽ kéo chị dâu họ vào trong nhà để nghe chuyện xưa.
“Em gái à, chị, chị không thể nói với em được, bằng không lát nữa anh họ của em sẽ bắt chị ăn ít đi nửa bát cơm đó.”
Người cùng chí hướng, Kha Mỹ Ngu lấy một đống kẹo sữa từ trong túi ra đưa qua: “Sẽ không đâu, chị dâu họ không nói, em cũng không nói, không có ai biết được đâu!”
Hai mắt chị dâu họ sáng lên, nhanh nhẹn nhét kẹo vào trong túi, bắt đầu nói: “Em gái à, chuyện xưa của chị có hiều lắm, lần này kể trước cho em nghe chuyện xưa xảy ra từ thời lão tổ của chị đi…”
Nói xong, khí chất cả người chị dâu họ cũng thay đổi, không còn chút tiên khí như vừa nãy nữa mà trông sinh động hệt như bà lão kể chuyện xưa ở cửa thôn, cực kỳ thu hút ánh mắt người nhìn, Kha Mỹ Ngu nghe như say như mê, cứ như được tận mắt nhìn thấy vậy!
Chỉ là thời điểm kể đến chuyện xưa của một anh thợ rèn cùng người phụ nữa góa chồng đến hồi gay cấn thì cửa bị gõ vang, hai người sợ tới mức giật nảy mình.
“Ai vậy.” Kha Mỹ Ngu có tật giật mình lớn tiếng hỏi.
“Anh Cửu của em.” Tần Nguyên Cửu tức giận trả lời.
Chị dâu họ mím môi cười trêu chọc: “Rốt cuộc thì cũng là vợ chồng mới cưới, vừa không thấy mặt mà đã nhớ thương rồi. Được rồi, sau này có dịp chị lại kể chuyện xưa cho em nghe, không quấy rầy vợ chồng son hai đứa dính lấy nhau nữa.”
Kha Mỹ Ngu tiếc nuối gật đầu: “Chị dâu họ, chờ sau khi em kết hôn xong hết bận rộn thì chị tới nhà em chơi nha!”
Hai người hẹn ước xong xuôi, cô đi ra mở cửa, chờ chị dâu họ đi rồi mới tức giận hỏi: “Có chuyện gì vậy hả? Chị em phụ nữ chúng em nói chuyện cũng không được yên tĩnh!”
Tần Nguyên Cửu trừng mắt nhìn cô, ăn nói kiểu gì thế hả?
Nếu anh không cắt ngang liệu kế tiếp có phải hay không là màn mây mưa?
Lại còn thợ rèn cơ bắp cường tráng, người phụ nữa góa chồng với vòng eo nhỏ nhắn nhưng lại đầy đặn dị thường…
Này là đặt người có giấy khen thưởng trên mình như anh ở nơi nào?
Kha Mỹ Ngu không rõ nhướng mày, nhìn một mình anh chặn kín cửa lớn, người ngoài cùng không nhìn được tình hình bên trong.
Thế là cô chọc vào ngực anh: “Anh trừng em làm gì vậy hả?”
“Ngày kia là ngày hai chúng ta kết hôn, cả nhà bà ngoại đều chống lưng cho em, anh đã chuẩn bị hay chưa?”
“Kha Vân Nguyệt người ta gả cho thanh niên trí thức trên huyện thành đó. Người nhà họ Hoàng sĩ diện, không nhất định đều sẽ tới nhưng trong nhà chắc chắn phải có một hai người tới thôn khoe khoang.”
“Tuy rằng Kha Ân Thục cướp mối hôn sự của em nhưng em cũng đã hủy danh tiếng của nhà bác hai và nhà họ Vu, ngày mai chắc chắn bọn họ sẽ sẵn sàng chiến đấu.”
“Tuy rằng hai chúng ta là vợ chồng bằng mặt không bằng lòng nhưng kết hôn là chuyện có liên quan tới mặt mũi của đồng chí Tần anh có đúng không? Anh còn là phần tử trí thức tới từ thủ đô, còn không so được với bọn họ sao?”
Tần Nguyên Cửu bắt lấy cái tay nhỏ không thành thực của cô, thuận thế hơi dùng sức mà nhéo: “Em cứ nói với anh chuyện bằng mặt không bằng lòng, chẳng lẽ em muốn biểu lộ ý tứ gì với anh sao?”
“Anh đây suy nghĩ nhiều rồi.” Kha Mỹ Ngu rụt tay lại xoa xoa: “Nhà em có nhiều anh trai, em bất giác coi anh thành…”
“Kha Mỹ Ngu!” Sắc mặt Tần Nguyên Cửu đen như đít nồi đẩy, anh mạnh người ta vào phòng, còn nhân tiện đóng sập cửa lại.