Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:58:18
Lượt xem: 95
Làng Bạch Nam ở bên cạnh thôn Lạc Phượng, ở đây sáng ra có gió thổi cỏ lay gì, đến tối có thể thổi tới nơi đó.
Vì thế năm người con trai không nên thân, còn chưa lấy vợ của bà có danh tiếng rất lớn ở làng Bạch Nam, mỗi lần bà về nhà mẹ, lúc nào cũng có mấy cụ già ngồi ở cổng làng, thêm dầu vào lửa hỏi bà có con dâu chưa, được ôm cháu chưa.
Hoặc là có các thím, các bác kéo bà lại giới thiệu mấy cô gái ế chưa lấy được chồng.
Còn có những cô gái chịu thương chịu khó, tính tình hiền lành mà bà từng nghe nói đến, sau đó nhờ vả các thím đi hỏi thăm, kết quả người ta bị người nhà của những cô gái đó vênh mặt hất hàm, chê bai đuổi về.
Mặc dù mẹ Kha hiểu rõ, thực ra những người kia đều ghen tỵ với bà, ai bảo bà gả vào gia đình tốt nhất thôn Lạc Phượng, cha chồng từng làm lính, từng đánh trận cũng có nhiều kiến thức, mẹ chồng mạnh mẽ, trước nay đối xử rất tốt với bà, chồng thì bảo vệ, không để bà phải làm việc nặng, lại thêm bà sinh liền một mạch năm trai một gái, đủ để khiến người ta đố kỵ đỏ cả mắt.
Nhưng năm người con trai của bà không muốn lao động, cả ngày chạy loanh quanh, hai mươi mấy tuổi đầu rồi còn chưa có người yêu, mấy năm nay, những người đã ghen tị suốt hai mươi năm qua đương nhiên sẽ nhảy ra, nhắm vào sự bất hạnh này của bà để tìm tâm lý cân bằng.
Đám trẻ nhà mình thế nào, bà hiểu rõ hơn ai hết, nếu như không phải chứng mù màu vẫn luôn chắn phía trước, chắc chắn bọn chúng đã trở thành những binh sĩ ưu tú, làm gì phải quanh quẩn ở mẫu ba đất trong thôn Lạc Phượng, nhìn thấy cuộc đời kết thúc trong vô vọng.
Trong lòng bà cũng kìm nén lửa giận, bà phải tìm cho mỗi đứa con trai một mối hôn sự khiến người người ao ước, chẳng qua, bà cũng chỉ là một người phụ nữ nông dân bình thường, có thể có bản lĩnh lớn đến đâu đây?
Bây giờ tốt hơn rồi, mẹ Kha ngủ mơ cũng bật cười mà tỉnh lại, tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng, ngày tháng sau này của bản thân sẽ càng cao hơn, vượt qua tầm với của mọi người.
Bây giờ bà hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, những người ghen tỵ với bà sẽ nói gì.
“Dù sao thì các con cũng không có việc gì, lần này cả nhà chúng ta mang theo quà lớn tặng cho ông bà ngoại con, báo hỷ luôn!” Khí thế hung hăng của mẹ Kha khiến đám trẻ nghĩ tới gì đó, bọn họ đều sôi nổi gật đầu, phải về làng Bạch Nam để vớt vát lại thể diện cho mẹ.
Tối đến, Kha Mỹ Ngu nghĩ tới cơ thể trọng sinh này, đây là lần đầu tiên cô đến nhà bà ngoại, phải lấy ra quà gì dễ nhìn chút đây?
Nhưng cô chọn tới chọn lui trong không gian, cái nào cô cũng không nỡ đưa, chủ yếu là cô quá keo kiệt với thức ăn.
Mặc dù cô mang ra vài lứa lợn rừng, con nào cũng béo múp, nặng tới một, hai tạ nhưng mà những người từng trải qua thời tận thế đều có thói quen tích trữ lương thực như hamster theo bản năng.
Hơn nữa, đợi khi cô tới huyện thành học, không có nguồn thức ăn thiên nhiên phong phú như ở sau núi, cô đi đâu để tích trữ lương thực đây?
Có điều, phía sau nhà mới có một chỗ nuôi gia súc, chuyện này cũng đã nhắc nhở cô.
Bản thân có không gian, hoàn toàn có thể nuôi gà rừng, vịt rừng, để lấy trứng hay ăn thịt đều được cả!
Ồ, đúng rồi, còn có thể tìm vài con dê núi, bất kể là sữa dê có giá trị dinh dưỡng cao, không gây nóng trong hay là ăn lẩu mùa đông, xiên dê mùa hè đều là món ngon khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Rồi đào thêm cái ao nhỏ, nuôi chút cá, tôm.
Hay lắm, chỉ cần nghĩ thôi, cả người Kha Mỹ Ngu đã run lên.
Vì thế, Kha Mỹ Ngu lại lặng lẽ lần ra sau núi.
Kha Mỹ Ngu đi xa hơn trước đây, lợi dụng ngũ quan hơn người, cô chọn ra gà rừng, vịt rừng, thỏ, dê đều rất đẹp. Không ngờ tới cô còn gặp được một cánh rừng trúc hoang, bên trong có không ít chuột trúc béo mập mang giá trị thực phẩm và giá trị y học cao.
Chỉ là vật c.h.ế.t còn có thể đặt trong kho để tích trữ, những động vật nhỏ này đưa vào trong không gian thì sẽ chật chội lắm.
Kha Mỹ Ngu run rẩy mở bảng điều khiển mua sắm của hệ thống, quả nhiên nhìn thấy có mục lựa chọn thuê mượn hoặc mua đứt nông trường. Giá cả cao ngất ngưởng khiến cô nghi ngờ cuộc đời luôn, đó là giới hạn mà cô có kiếm điểm tới mệt c.h.ế.t cũng không chạm tới được.
May mà ánh sáng trong không gian từ bốn phương tám hướng chiếu đến, Kha Mỹ Ngu tiêu khoản tiền lớn mua một cái giá, ghép thành tầng hai bên trên linh điền, trải một lớp chống thấm rồi đắp lên một tầng đất dày, sau đó làm một cái ao nhỏ.
Cô trồng một đoạn trúc nhỏ rồi trải thêm lớp cỏ, dùng hàng rào để phân chia khu vực cho các loài động vật, sau đó đặt các loại tổ tương ứng vào, cuối cùng cũng chỉnh tề, thoải mái hơn nhiều.
Kha Mỹ Ngu là tu sĩ, bình thường dùng Thanh Trần thuật, xé một tấm bùa tạo mưa, nhặt trứng, vắt sữa, khống chế số lượng động vật nhỏ cũng chẳng mệt chút nào!
Hôm sau, vừa mới sáng sớm, bà cụ phát hiện ra trong phòng mình có thêm một giỏ thịt lớn, một đôi gà rừng, hai cặp vịt rừng, hai đôi thỏ, hai đôi chuột trúc, còn có hai cái đùi lợn rừng, mỗi cái nặng chục cân.
Bà ấy lập tức hiểu ra ý của “Hoàng đại tiên”, bà cụ giữ lại một nửa, phần còn dư ra thì bọc vào trong rổ, bên trên đậy lên vài cân lương thực, sau đó bà ấy gọi lão tứ đến: “Trong thôn của mẹ vợ con trồng ít lúa mì, lạc, đậu cũng không có nhiều, mẹ gói cho con một ít mang sang nhé.”
Nói xong, bà ấy mở giỏ lương thực ra, để lộ đồ vật bên dưới, có một số lượng lớn thịt, bà ấy thì thầm: “Đêm qua Hoàng đại tiên đưa tới đó, con cứ nói là đám cháu trai nhà ta đi một ngày một đêm mang từ trên núi xuống cho.”
“Người trên núi không bị kiểm soát chặt về chuyện ăn thịt nhưng con cũng phải bảo bọn họ đừng làm lộ ra.”
Lão tứ nhà họ Kha gật đầu: “Mẹ giữ lại chưa?”
“Đương nhiên, làm gì có lần nào mà Hoàng đại tiên không nghĩ tới Bảo Nhi nhà chúng ta.” Bà cụ vui vẻ nói: “Đi mau đi, mấy năm nay vợ con phải chịu ấm ức, hôm nay mấy đứa con phải lấy lại mặt mũi cho nó đấy!”
“Nó là công thần lớn nhất của nhà chúng ta.”
Vì thế ăn cơm sáng xong, cả nhà lão tứ vác hai giỏ đồ, trong tay xách hai cân thịt tươi, hớn ha hớn hở đi xuất phát tới làng Bạch Nam!
Kha Mỹ Ngu quấn lấy Tần Nguyên Cửu, lề mề ở phía sau.
Tôi bám... được hai mươi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tôi lại bám... được hai mươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-51.html.]
Tôi còn bám nữa... được hai mươi.
Tần Nguyên Cửu không khách khí lách người qua một bên, nhíu mày, vô cùng không hiểu lãng mạn: “Đồng chí Kha, em có cái tật gì thế? Vừa mới gặp mặt là lại quấn lấy quần áo anh!”
“Muốn nói gì thì nói đi, đừng có nũng nịu, nếu không anh lại cho rằng em có ý đồ xấu xa với anh.”
Kha Mỹ Ngu rất muốn có tự trọng, quay đầu rời đi ngay nhưng hôm nay cô còn chưa kiếm đủ giá trị hòa bình.
Huống chi hôm qua chuẩn bị nhiều đồ quá, giá trị hòa bình chỉ còn có hai chữ số!
Cô hoảng lên, không thể không cung phụng ông thần tài này.
“Anh Cửu...” Cô cười muốn bao nhiêu ngọt có bấy nhiêu ngọt, tiếng gọi muốn bao nhiêu nũng nịu thì có bấy nhiêu nũng nịu, mụn nhọt trên người đều rơi mất một tầng.
Gọi yêu được một trăm!
“Xin hãy gọi anh là đồng chí Tần.” Tần Nguyên Cửu nghiêm chỉnh sửa lại.
Kha Mỹ Ngu cũng cười rồi gật đầu: “Em biết rồi, nhưng chúng ta lúc nào cũng gọi nhau là đồng chí Kha, đồng chí Tần, người ta sẽ cảm thấy chúng ta là cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng...”
“Lẽ nào đây không phải sự thật sao?” Tần Nguyên Cửu khó hiểu nhướn mày.
“Nếu như anh không sợ nắm đ.ấ.m thép của năm anh trai em, vậy em sẽ tiếp tục gọi anh là đồng chí Tần.” Kha Mỹ Ngu đắc ý chỉ năm người anh trai cao to của mình.
Quả nhiên cô thấy Tần Nguyên Cửu biến sắc, ấm ức hừ lạnh.
Kha Mỹ Ngu cười ngang ngược: “Anh Cửu... anh Cửu... anh Cửu... anh cắn em đi!”
Tần Nguyên Cửu sầm mặt, trong đôi mắt ẩn chứa bão tố, anh hận đến nghiến răng: “Em cứ đợi đấy!”
Làng Bạch Nam và thôn Lạc Phượng chỉ cách nhau một mảnh rừng cây nhỏ và một cây cầu đá, quá lắm cũng chỉ mất nửa tiếng đi đường, cái này với người nông thôn mà nói hoàn toàn không phải chuyện gì to tát, vậy nên hai thôn xóm này có không ít người kết hôn với nhau.
Hôm nay con gái làng Bạch Nam về nhà mẹ đẻ, ngày mai con rể thôn Lạc Phượng lại tới tặng quà, có thể nói giữa hai thôn làng này chẳng có bí mật gì đáng nói.
Bọn họ vừa đi xuống khỏi cầu đá đã nhìn thấy dưới gốc cây xiêu vẹo có một nhóm các cụ ông cụ bà ngồi tám chuyện trong tiết gió thu.
“Liên Văn về nhà mẹ đẻ đó hả? Sao mà cả nhà đều tới đây thế này?”
“Ái chà, mấy đứa nhóc này cũng có tinh thần thật đấy, đều là sinh viên cả rồi, vậy sau này sẽ cắm rễ trên thành phố nhỉ? Thời điểm đi tặng quà cho nhà mấy đứa, ta đã nói sau này bọn nó rất có tiền đồ mà, bị ta nói trúng rồi đúng không?”
“Liên Văn, có phải mấy thằng nhóc nhà cháu còn chưa được làm mai đúng không? Cháu gái nhà chị dâu tôi rất đẹp, hơn nữa còn chăm chỉ hiếu thuận, nếu như không phải người trong nhà muốn giữ con bé ở lại thêm mấy năm thì đã sớm gả nó vào trong thành phố rồi. Không thì tôi thay mọi người đi nói chuyện?”
“Mấy đứa về nhà mẹ đẻ sao còn mang nhiều đồ như vậy?”
“Đây là con rể nhà mấy đứa đó hả? Dáng dấp đẹp trai thật, nghe nói rất có năng lực, còn lợp lại nhà ngói cho Phúc Bảo Nhi nhà mấy đứa nữa?”
Cha Kha và mẹ Kha lập tức bị nhóm các cụ ông cụ bà vây quanh, còn có người nghe tin rồi chạy tới xem náo nhiệt, xây dựng mối quan hệ tình làng nghĩa xóm. Ríu ra ríu rít còn ầm ĩ hơn cả họp chợ nữa!
Ngay cả nhóm Đại, Hạ, Hoa, Vạn, Tuế cũng bị một nhóm các cô gái trẻ tuổi vây xem như khỉ. Bọn họ chưa từng trải qua tình cảnh thế này, mặt đỏ tai hồng, khom người xuống khiến các chị em cười khanh khách không ngừng.
Nếu không phải Tần Nguyên Cửu sầm mặt đứng chắn phía trước thì ngay cả Kha Mỹ Ngu cũng có thể bị nhóm trai trẻ bao vây!
Nhiệt tình quá mức luôn rồi, ngay tại lúc này tình người nóng lạnh được thể hiện một cách trọn vẹn.
Mà Kha Mỹ Ngu ngoan ngoãn trốn sau lưng Tần Nguyên Cửu, tay còn không thành thật mà lặng lẽ chọc vào eo người đàn ông, được 50x2!
“Tránh ra cả đi, sao lại chặn kín đường như vậy hả?” Một người đàn ông cao lớn mặt mũi đỏ bừng lớn tiếng quát lên: “Em gái tôi dẫn theo bọn trẻ về nhà mẹ đẻ thì có cái gì lạ hả?”
Mẹ Kha thuận theo, lớn tiếng nói: “Mọi người có tò mò điều gì thì theo tôi về nhà rồi nhìn, đừng túm tụm ở cửa thôn như thế nữa!”
Thế là lúc này đây có tới khoảng trăm người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn tới nhà họ Thang.
Lúc này ông Thang và bà Thang đều đã thay quần áo mới, được lũ trẻ vây quanh đứng ở đầu ngõ.
Xa xa, bà lão đã chầm chậm đi tới đón cô rồi trừng mắt liếc nhìn đứa con gái ruột của mình một cái, vòng qua con rể cùng năm thằng cháu ngoại mà đi thẳng tới chỗ Kha Mỹ Ngu: “Ôi trời, bé ngoan của bà, khoảng thời gian này cháu gây ra tội lớn rồi đấy.”
“Để bà nhìn xem vết thương trên đầu của cháu đã lành lại chưa?”
“Cha mẹ cháu cũng thật là, chuyện lớn như thế mà dám giấu bà, có phải ghét bỏ bà già này vô dụng rồi phải không, ngay cả đoạn đường như thế cũng không thể đi được nữa?”
Nếu không phải vừa nãy người trong thôn đến gọi không cẩn thận nói hớ thì bà ấy vẫn chưa hay biết gì đâu.
Kha Mỹ Ngu nở nụ cười ôm lấy tay bà cụ, hào phóng thò đầu mình qua: “Bà ngoại ơi, trên đầu cháu chỉ bị rách một chút da, đến bây giờ cũng không để lại vết sẹo nào cả.”
“Hơn nữa các cậu còn tặng không ít trứng gà và thịt cho cháu tẩm bổ nữa. Lúc cháu xây nhà mấy anh trai cũng giúp đỡ không ít đâu!”
“Bà nhìn xem hiện tại cháu cũng không có vấn đề gì, còn mang về cho bà một người cháu rể đẹp trai nữa đó! Bà có thích không?”
Kha Mỹ Ngu quang minh chính đại lôi kéo Tần Nguyên Cửu tới đây, còn vỗ vào vai anh, lại cọ được 100 giá trị hòa bình!