Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 48

Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:58:13
Lượt xem: 112

Bà cụ gật đầu: “Của bà không cần vội, đợi đến tối, chờ bọn nó quay về đã.”

Có Bảo Nhi nhà bà ấy ở đây, bà ấy không hề nghi ngờ gì về hiệu quả của bùa.

Lúc này suy nghĩ của bà cụ đang đặt hết trên phần thưởng, bà hứng khởi chia sẻ sắp xếp của mình với Kha Mỹ Ngu: “Bảo Nhi, cháu xem xem, phần thưởng của nhà ta nhiều như thế, mang đến hợp tác xã Cung Tiêu đổi lấy tiền cũng không được giá mấy, chi bằng phân cho người trong nhà, tán lộc đi!”

Bao tải là loại làm bằng vải xanh trong quân đội, cỡ lớn nhất, hai người đàn ông dùng hết sức bình sinh mới nâng lên được, có thể thấy phần thưởng này nhiều cỡ nào! Mở một cửa hàng cũng có thể bán trong thời gian dài.

Kha Mỹ Ngu vâng một tiếng: “Bà vui là được ạ.”

“Bà nội, lát nữa đưa cho đồng chí Tiểu Lý với anh trai cô ấy một phần, nếu như anh trai cô ấy đến huyện thành thì đưa cho chị gái ở nhà khách một phần nữa.”

“Nếu không phải chị gái đó nhiệt tình, chắc chắn bọn cháu sẽ bỏ lỡ mất anh trai của Tiểu Lý.”

“Sau này bọn cháu lên huyện thành học đại học, nói không chừng còn có thể gặp mặt rồi qua lại nữa.”

Bà nội gật đầu khen: “Đúng rồi, ra ngoài thì phải kết nhiều bạn bè vào, bạn bè để làm gì ấy à, là để giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn!”

“Nhưng không thể chỉ chiếm lợi từ người khác, quan hệ như thế không được lâu dài, sau này nói không chừng không làm được bạn bè, người ta lại còn âm thầm hãm hại mình nữa.”

Đợi họ sắp xếp đồ đạc gọn gàng rồi, bà cụ để Kha Mỹ Ngu lấy một quyển sổ với một chiếc bút bi mới, ghi hết đồ vật lại.

Chờ đám đàn ông quay lại, ăn cơm xong, sắc trời cũng tối om, bà cụ xa xỉ đốt hai chiếc đèn dầu trong phòng chính, để tất cả mọi người trong nhà, kể cả ông cụ cũng phải xếp hàng theo độ tuổi.

Mọi người lấy làm lạ, cười đùa xếp hàng, rồi bị bà cụ sầm mặt răn dạy.

Tất cả lập tức ngậm miệng, rất nhanh đã đứng ngay ngắn.

Nhà họ Kha đông người, ông cụ với bà cụ sinh được bốn nam hai nữ, nhà lão cả có hai trai, hai gái, đều đã có gia đình, còn thêm một đám cháu nhỏ, nhà lão tam có hai gái ba trai, cũng kết hôn sinh con cả rồi.

Có thể nói trong nhà họ Kha, chung bối phận với Kha Mỹ Ngu chỉ có sáu anh em cô cùng với Kha Ân Thục và em gái Kha Tinh Nguyệt mới hai mươi tuổi của cô ta là chưa kết hôn.

Hơn ba mươi người già trẻ xếp hàng từ trong sảnh chính ra thẳng đến cửa sân.

Bà nội Kha đứng thẳng, ho nhẹ một tiếng: “Đồng chí Kha Mỹ Ngu, đồng chí Kha Khánh Thi, đồng chí Kha Khánh Lễ, đồng chí Kha Khánh Nghĩa ra khỏi hàng!”

Bà ấy gọi tên Ngu Bảo Nhi và ba đứa con trai mình lên: “Đồng chí Kha Mỹ Ngu chịu trách nhiệm ghi chép, tạo sổ sách, ba đồng chí khác giúp tôi phát phần thưởng!”

Vừa nghe thấy vậy, mọi người đều kích động không thôi...

Bà nội Kha lại ho mạnh, tiếng xì xào bàn tán của mọi người đột nhiên im bặt, tất cả đồng loạt nhìn người đứng đầu gia đình.

“Theo lý mà nói, mấy đứa đã ra ở riêng cả rồi, đồ của nhà lão tứ không liên quan gì đến hai nhà khác.”

“Nhưng đồng chí Kha Mỹ Ngu quá chí công vô tư, không chút do dự giao đồ trong ba bao tải lớn kia cho tôi xử lý. Mà trước khi sắp xếp, tôi cũng đã trưng cầu sự đồng ý của đồng chí Kha Mỹ Ngu, vì thế mọi người đều phải ghi nhớ tấm lòng của Kha Mỹ Ngu thật kỹ!”

Mọi người gật đầu, dưới sự tẩy não hàng ngày của bà cụ, bọn họ đương nhiên quy hết việc cuộc sống ngày càng suôn sẻ hơn của gia đình mình so với hàng xóm xung quanh là do phúc khí trên người Kha Mỹ Ngu.

Bọ họ đã quen với địa vị trong nhà của Kha Mỹ Ngu còn quan trọng hơn bà cụ, cô có thể không cần xuống ruộng làm việc, có thể tùy ý ăn bữa phụ, có thể mua quần áo mới cho mỗi mùa...

Không cần bà cụ cố tình nhấn mạnh, chỉ cần nhìn năm anh em của nhà lão tứ có thể thành sinh viên, gần như trong lòng của mọi người đều đã cung phụng Kha Mỹ Ngu lên thành thần rồi!

“Đương nhiên, nhà họ Kha chúng ta có ngày hôm nay cũng là do kết quả phấn đấu nỗ lực của mọi người...”

“Vì thế, hôm nay mọi người đều có thể được dính lây chút phúc của đồng chí Kha Mỹ Ngu.”

Bà cụ tuyên bố khiến cảm xúc của tất cả mọi người được chỉnh đến mức cao nhất, sau đó bà ấy ngồi xuống, gọi Kha Mỹ Ngu đến ngồi trên một chiếc ghế khác để ghi chép.

“Đồng chí Kha Hiển Hoành.” Bà cụ gọi một tiếng.

Ông nội đứng thẳng dậy, bước lên trước một bước, đứng nghiêm hành lễ, hào hùng mạnh mẽ nói từng câu từng chữ: “Đồng chí Kha Hiển Hoành báo cáo đồng chí Ngô Tam Tú!”

Kha Mỹ Ngu không nhịn được cười khúc khích ra tiếng, cô suýt nữa bị gia đình này chọc cười đến chui xuống gầm bàn.

“Đồng chí Kha Mỹ Ngu, im lặng.” Bà cụ cũng hơi buồn cười.

Kha Mỹ Ngu gian nan nhịn cười, làm động tác kéo khóa miệng, gật đầu đồng ý.

“Xét thấy cống hiến xuất sắc của đồng chí Kha Hiển Hoành dành cho nhà họ Kha, tôi đặc biệt thưởng một đôi khăn mặt, một đôi cốc sứ, hai chiếc chậu sứ, một đôi vỏ gối, một đôi phích nước, hai cái bút máy, hai quyển sổ, hai cái đèn pin, hai ấm đun nước bằng sắt, hai bát cơm!”

Bà ấy vừa đọc, lão cả, lão tam và lão tứ nhà họ Kha vào trong phòng lấy đồ ra rồi đưa ông ấy.

Ông cụ cười ha ha cho có rồi lấy cốc sứ, sổ ghi chép và bút, sau đó vui vẻ nhìn Kha Mỹ Ngu đang nghiêm túc ghi chép: “Nhờ phúc của Bảo Nhi nhà ta, ông nội cũng được nếm mùi vị lĩnh thưởng.”

“Khoan hẵng nói, thoạt nhìn cốc sứ này rất đẹp, để ngày mai rót nước mật ong vào, ông nội phải mang đi khoe mấy lão già khác!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-48.html.]

Sau đó đến lượt bác gái cả: “Mẹ Đại Hà, con là con dâu trưởng nhà chúng ta, tính tình tốt bụng, không tranh giành, đối xử tốt với các em trai, em gái bên dưới, cũng là công thần của nhà họ Kha chúng ta...”

Phần thưởng là cốc sứ, chậu sứ, phích nước, vỏ gối, đèn pin, ấm sắt, mỗi thứ một cái, sau đó bà cụ nói thêm: “Mắt thấy nhà họ Kha chúng ta sắp phất lên, cũng nên cảm ơn nhà thông gia đã nuôi dưỡng cho nhà họ Kha ta người con dâu tốt, đợi sau khi lợp nhà xong, chị em dâu mấy đứa thay phiên nhau dẫn con cái về nhà mẹ chơi đi.”

“Mang theo cả hai cái cốc sứ, một ấm sắt với một chiếc đèn pin nữa.”

Ba thứ đồ này nào có dễ kiếm ở nông thôn, nhìn rất có thể diện.

Ba người con dâu đều mừng đến phát khóc, mẹ chồng đang giúp bọn họ lấy lại mặt mũi!

Cháu trai, cháu dâu cũng có một phần, bà cụ lại còn cho các cháu dâu thêm một cái cốc sứ với một cái vỏ gối để mang về nhà mẹ đẻ.

Cả người bà cụ đều khí thế bừng bừng, tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên từng phần thưởng được lấy ra, cũng bị lời nói của bà cụ làm kích động không thôi.

Bà cụ yêu thương xoa đầu từng đứa cháu, không hề có chút bất ngờ nào, bà hoàn thành nhiệm vụ còn tự nhiên hơn cả Kha Mỹ Ngu.

Các chắt có một chiếc cốc sứ, một cái vỏ gối, một cây bút máy và một cuốn sổ.

Đương nhiên các con gái đã gả đi của nhà họ Kha cũng có một phần.

Phát ra nhiều quà như thế, cũng mới chỉ hết có một nửa.

Phát quà xong, bà cụ đã không nhịn được đuổi đám cháu chắt đang hào hứng ra, cho nhà lão tứ thêm sáu phần, để mẹ Kha xem xét tình hình rồi mang đi chia.

“Đợi làm nhà xong, mẹ cũng về nhà mẹ đẻ một chuyến đi, bây giờ mẹ tay chân già yếu rồi, quay về được một lần là ít đi một lần.” Bà cụ sờ cốc sứ trên bàn, hơi thở dài.

“Bà nội, đến lúc đó cháu đi với bà nhé.” Kha Mỹ Ngu cười ghé sát vào bà.

“Được, được, cũng phải để thôn An Nam dính chút phúc khí của Bảo Nhi nhà ta chứ.” Bà cụ cười ha hả gật đầu.

Bây giờ trong lòng mọi người đều vô cùng kích động, thế nhưng gió thu vi vu, trời còn chưa đẹp, bọn họ không có cách nào mang nước nóng đến gốc cây hòe đầu thôn mà khoe khoang.

Kha Mỹ Ngu bị những người dân quê mùa không có kiến thức này chọc cười, đây đã đâu vào đâu đâu?

Cô hơi ngây người, nhớ lại rất nhiều chuyện.

Bây giờ cô đang hưởng thụ không khí gắn bó của nhà họ Kha nhưng nếu nhà mình độc lập phát triển sẽ kéo ra khoảng cách với nhà bác cả và nhà bác ba, vậy thì lúc bọn họ ở chung, cũng sẽ không được thân mật, tự nhiên như bây giờ nữa.

Mười năm qua, tình nghĩa trong lòng mọi người như ngọn nến lay lắt trong đêm tối, ánh nến nhỏ nhoi, lúc nào cũng có thể vụt tắt. Đã quen nhìn nhiều chuyện hung tàn lạnh lẽo, Kha Mỹ Ngu vô cùng trân trọng những ngày tháng hiện giờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô hơi thở dài, ngoại trừ phải nâng đỡ các anh trai cùng với cha mẹ ra, bản thân cô cũng phải chăm lo cho nhà bác cả với nhà bác ba.

Kha Mỹ Ngu đảo mắt, cười nhẹ rồi ôm vai bà cụ, thì thầm: “Bà nội, bà xem, cháu với các anh trai cháu lên tỉnh thành học đại học, đợi sau khi thi xong, chắc chắn tổ chức sẽ phân bọn cháu đến đơn vị, kém nhất cũng phải ở huyện nhỉ?”

“Đến lúc đó cháu đón cha mẹ cháu với ông bà lên đó hưởng phúc, nhưng mà, nhà bác cả với nhà bác ba cháu vẫn phải ở lại thôn Lạc Phượng canh một mẫu ba đất, làm sao để như vậy được?”

Bà cụ vỗ nhẹ tay cháu gái: “Bảo Nhi, các cháu có năng lực thì nâng đỡ bọn nó một chút, dù cho không đưa tay giúp thì bọn nó cũng không giận gì các cháu đâu.”

“Bà hy vọng Bảo Nhi nhà chúng ta có thể giống lúc trước, ăn ngon, ngủ say, ngày nào cũng vui vẻ. Trên cháu có anh trai, có chị dâu, có bác trai, bác gái gánh vác, nào có cần đến con nhóc cháu động não lo lắng?”

“Còn cả ông nội cháu nữa kìa!”

Kha Mỹ Ngu không nhịn được ôm lấy bà cụ, nũng nịu một lát: “Vẫn là bà nội tốt với cháu nhất!”

“Có điều cháu muốn nói là, kiến thức thay đổi số mệnh, tổ chức sẽ phát triển ngày càng tốt hơn, đến lúc đó chắc chắn kỳ thi đại học sẽ được khôi phục lại, nói không chừng đám cháu trai cháu có thể nắm bắt được thời cơ tốt đẹp.”

“Nếu bọn nhỏ đều thi đại học, vậy thì chẳng phải nhà bác cả với nhà bác ba cũng có thể theo kịp bước chân chúng ta sao?”

Bà cụ bĩu môi: “Trước đây còn chưa bãi bỏ kỳ thi đại học, trong công xã có thể có một sinh viên đã là tốt lắm rồi, làm gì đến lượt nhà chúng ta?”

“Bà nội quên mất cháu rồi à?” Kha Mỹ Ngu chớp mắt, cười chỉ vào mũi mình: “Cháu được bà nói thành hoa mang lại điềm lành rồi, chỉ cần đám cháu trai nghe theo chỉ dẫn của cháu, chắc chắn bọn nó có thể thi vào trường nổi tiếng của Hạ Hoa.”

Bà cụ không nhịn được nuốt nước bọt, thì thầm hỏi: “Bảo Nhi, cháu, cháu đừng dọa bà nội. Nhà chúng ta có thể có cử nhân sao?”

Kha Mỹ Ngu sửng sốt, cười ha ha, bà nội nhà mình hài hước quá thể.

Bà cụ bất mãn đập nhẹ vào người cô: “Bà nội biết mình không có văn hóa, không được cười bà.”

“Cháu chỉ cảm thấy bà hình dung rất giỏi! Mà đáp án của cháu là có chứ!” Kha Mỹ Ngu tươi cười, mắt long lanh: “Cháu sẽ thu thập đủ tài liệu học tập, đề thi, phân tích từ khắp nơi, mấy đứa nhóc kia làm cho cẩn thận là có thể thu ngắn khoảng cách với đứa trẻ trong thành phố rồi.”

“Đầu óc không tốt cũng không sao, cháu vẽ bùa khai quang cho tụi nó nhưng con người phải phấn đấu, nếu không các các cụ có bò dậy cũng không gánh nổi tụi nó!”

Trái tim bà cụ khẽ run, bà ấy thì thầm vào tai cô: “Bảo Nhi, cháu còn biết khai quan cho người khác à? Cái cuốn sách kia không phải sách y sao? Sao bà nội nghe như cháu thành bán tiên đến nơi rồi?”

“Bà nội nghe nói làm bán tiên không dễ đâu, lấy tiền trừ họa cho người ta, giúp người ta tính mệnh đều là tiết lộ thiên cơ, chuyện thay đổi số mệnh này, làm không tốt có thể gây tổn hại cho số mệnh của mình.

“Bảo Nhi, chúng ta làm người dân bình thường thôi, không được làm chuyện lợi người hại mình!”

Loading...