Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 433

Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:27:50
Lượt xem: 18

"Vì vậy, trước khi thiết lập chế độ phân phối tiền lương chính thức, mọi người làm nhiều thì được nhiều, làm ít thì được ít." Người bảo vệ già nói với họ các quy định: "Mỗi ngày phải đi làm và về nhà đúng giờ, nếu đến muộn hay về sớm đều sẽ bị trừ lương, mỗi tuần trả lương một lần."

“Chú, bình thường mỗi tháng chú nhận được bao nhiêu tiền lương?” Có người nhịn không được hỏi thăm tình hình tiền lương trong nhà máy.

Ông lão bình tĩnh nói: “Trước đây tôi được tổ chức trả lương, bây giờ thuộc viện dưỡng lão Kiện Lạc nên vẫn chưa được trả lương. Nhưng tôi khác các người, nội dung công việc của tôi chỉ có một, lương cũng vậy, tương đối cố định.

Các người làm việc chăm chỉ, lãnh đạo chắc chắn sẽ trả cho các người mức lương xứng đáng với nỗ lực đã bỏ ra!”

Người nhà họ Triệu ỉu xìu gật đầu, cầm dụng cụ đi dọn dẹp vệ sinh.

Bọn họ chưa phải chịu nhiều vất vả, công việc lúc đầu còn ổn, tuy nhiên, tòa nhà này nhiều tầng, mỗi tầng lại có diện tích không nhỏ, lần lượt dọn dẹp từng phòng, bọn họ mệt đến mức không thể đứng thẳng lưng.

Cuối ngày, khi về đến nhà, bọn họ cũng không quan tâm gì nữa, lập tức nằm vật xuống giường buồn ngủ đến mức không muốn ăn cơm.

Cuối cùng trong nhà cũng thanh tịnh, ông cụ Triệu tràn ngập thoải mái.

Đến khi con cháu đã thích nghi với nhịp độ công việc, việc xây dựng viện dưỡng lão gần như hoàn thành, cũng đã đến lượt ông cụ ra tay.

Thời gian hai ngày thoáng một cái vụt qua, đối với những người nước đến chân mới nhảy tham gia thi tuyển thì thật sự là chuyện trong nháy mắt.

Bọn họ phấn khích, mặc quần áo chỉnh tề đeo túi vội vã đến viện dưỡng lão.

Mặc dù điều kiện tuyển dụng yêu cầu bằng tốt nghiệp cấp 3 trở lên nhưng không giới hạn các phạm vi khác, thủ đô nhiều người, trời mới tờ mờ sáng, ngoài cổng đã xếp hàng dài.

Kha Mỹ Ngu vẫn đưa mười mấy nhân viên công tác mượn tạm từ Đại học dành cho người cao tuổi, bí mật mang theo mấy chồng bài thi thật dày.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy nhiều người đến như vậy, cô hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.

Tòa nhà văn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, để phối hợp với kỳ thi này, bàn ghế cũng đã được chuyển vào.

Kha Mỹ Ngu vẫn yêu cầu mọi người xếp thành bốn hàng.

Thí sinh cầm hộ khẩu, giấy xác nhận không việc làm do cơ quan đường phố cấp, đăng ký thông tin cẩn thận, sau đó nhận bài thi rồi vào phòng thi làm bài.

Kha Mỹ Ngu đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ kiểm tra.

Tổng cộng có ba môn là ngữ văn, toán học và kiểm tra tâm lý. Câu hỏi trắc nghiệm tâm lý này dùng để phân tích tính cách, phong cách làm việc của người trả lời thông qua việc phân tích hòa giải và giải quyết vấn đề. Có rất nhiều câu hỏi với trọng tâm khác nhau nhưng chúng có thể giúp cô vạch rõ phương hướng sắp xếp công việc.

Độ khó của đề ngữ văn và toán học cũng tương tự như đề thi đại học nhưng thiên về mức cơ bản hơn nên chỉ cần học tốt cấp ba nghiêm túc sẽ không thấy quá vất vả.

Sau khi làm bài kiểm tra, các thí sinh đều đã toát mồ hôi, được thông báo ba ngày sau kết quả bài kiểm tra sẽ được công bố, tiến hành đợt phỏng vấn thứ hai.

Bọn họ cảm thấy ba ngày tới không thể thuần tịnh.

Trong khi Kha Mỹ Ngu dẫn mọi người chữa bài kiểm tra, mấy đồng chí môi giới đã sắp xếp và sửa sang lại bốn đại viện và khu người nhà xung quanh.

Ông cụ Triệu cầm bút vẽ vòng tròn trên cửa rồi giao cho người phía trên kiểm tra.

Đây là một nhiệm vụ tốn công vô ích, nếu ông cụ sẵn sàng làm kẻ xấu thì những người phía trên đương nhiên cũng vui vẻ, không những đồng ý mà còn viết văn bản để những nơi khác làm theo, để tài nguyên nhà ở của tổ chức có thể phát huy hiệu quả tối đa.

Ông cụ dẫn đầu một nhóm ông lão, bà lão và cảnh vệ hùng hổ lao tới nhà họ Lăng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-433.html.]

Tình cờ hôm đó là cuối tuần, thời tiết rất nóng, người nhà họ Lăng đều lười biếng ở nhà.

Người nhà họ Lăng rất nhiều, không thể so với người có trụ trời chống đỡ như nhà họ Triệu, từ khi ông cụ Lăng qua đời, gia tộc chia năm xẻ bảy, có việc làm đã tốt, sao còn được chọn lựa?

Hầu hết bọn họ đều ở lại trong đại viện với hy vọng có thêm nhiều mối quan hệ, tranh thủ công việc dễ dàng hơn.

Dù ở phòng khách cũng phải đặt vài chiếc giường có màn trang trí sau đó dùng tủ quần áo che lại, có vẻ cực kỳ chật hẹp.

Khi một nhóm ông bà cụ đến gõ cửa, lúc này cả phòng nằm hoặc ngồi nhưng không một ai ra mở cửa, bị thúc giục mới gân cổ lên kêu: “Dì Lục ra mở cửa…”

Dì Lục vừa phục vụ bữa tối cho một đại gia đình xong, đang rửa bát trong bếp, nghe vậy thì bất lực đi ra, thấy mọi người đều đang bận việc riêng, vội vàng mở cửa.

"Tiểu Lục, ở đây không có chuyện gì, cô đi làm việc trước đi." Một bà cụ đi vào nói với bảo mẫu Lục, sau đó quay người nhìn một vòng, lúc người nhà họ Lăng đang mịt mù, bà cụ hét lên: "Chị gái nhà họ Lăng có nhà không?"

Bà cụ Lăng thích ngả đầu một lúc sau khi ăn. Nhà họ Lăng luôn ăn muộn, thậm chí muộn hơn nhiều giờ so với những gia đình khác.

Tuổi bà ta đã lớn, thiếu tinh thần, lúc này bị người ta gọi đến đau đầu.

Nhưng bà cụ Lăng vẫn đứng dậy, mặc quần áo đơn giản, chải tóc lại rồi bước ra ngoài, khi nhìn thấy một nhóm nhân vật quan trọng trong đại viện, mí mắt bà ta giật giật.

Lại thấy bọn tiểu bối ngu dốt không có mắt nhìn còn đọc báo, ăn hoa quả, xem tivi, nghe nhạc, tức giận nói: “Đều đứng dậy, không thấy khách đến sao? Không chiêu đãi khách thì mau về phòng đi, đỡ ngứa mắt!”

Nói xong, bà ta bất đắc dĩ nhìn ông cụ Triệu và những người khác: “Ôi, bọn trẻ ở nhà dù lớn đến mấy cũng đều không hiểu chuyện, làm gì cũng phải sai bảo, thật sự khiến người ta tức phát điên.”

Người nhà họ Lăng lười biếng không vui đứng dậy, cũng không chào hỏi khách khứa đã trở về phòng.

Ông cụ Triệu và những người khác không khỏi cau mày lắc đầu, đám con cháu như vậy, sau này khó mà có tiền đồ sáng lạn.

Bà cụ Lăng đã quen rồi, gọi bảo mẫu mang nước và hoa quả đến đãi khách.

Ông cụ Triệu xua tay nói: "Chúng tôi không ngồi đâu, chỉ muốn nói vài lời với bà.

Đồng chí Trương Hiểu Lan, tôi nghĩ chắc đồng chí cũng biết chúng ta đều sống trong nhà tổ chức cấp, có những yêu cầu nhất định. Mặc dù lão đồng chí Lăng đủ cấp bậc nhưng người đã đi rồi, theo quy định, ngôi nhà nên được thu hồi.

Chỉ là lúc ấy quan tâm đến đồng chí Trương Tiểu Lan, vẫn luôn không có ai đến thông báo chuyện này. Nhưng rất nhiều con cháu nhà họ Lăng của bà đã được cấp nhà ở phúc lợi hoặc có thể sống trong ký túc xá của công nhân viên đơn vị.

Vì vậy, để không lãng phí tài nguyên nhà ở của tổ chức, mời đồng chí Trương Hiểu Lan và con cháu chuyển ra ngoài trong vòng một tuần. Đến lúc đó sẽ có các đồng chí mới phù hợp với điều kiện vào ở."

Bà cụ Lăng sửng sốt, sau đó ngã xuống đất bắt đầu khóc lóc om sòm.

Lúc này, hai bà lão vội vàng tiến tới đỡ bà ta: “Chị, chị biết tổ chức của chúng ta bình thường dễ nói chuyện, nhưng cách làm việc lại rất rõ ràng, chị cũng không muốn thấy công việc của con cháu gặp rắc rối đúng không?”

Toàn thân bà cụ Lăng run lên.

Bà ta không chỉ có một mình, còn phải lo công việc cho con cháu.

Tuy hiện tại bà ta có thể khóc lóc om sòm giả bộ đáng thương, nhưng công việc của con cháu nhà họ Lăng sẽ bị liên lụy, cho dù tổ chức không lấy lại nhà thì bọn họ ăn gì uống gì?

“Nói cách khác, chị hy vọng nhà ở phúc lợi cấp cho con cháu nhà chị sẽ bị thu hồi sao?”

Bà cụ Lăng oán hận cắn răng.

Tuy nhà phúc lợi tuy nhỏ nhưng đúng là mỗi cái đều có ích lợi riêng, không ai chịu nhường.

“Vậy tôi có thể sống ở đâu?” Bà cụ Lăng buồn bã hỏi.

Loading...