Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 421
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:27:31
Lượt xem: 20
“Không sao, chỉ có chút m.á.u bầm thôi, dán mấy miếng thuốc cao là tạm ổn.” Ông Hàn vọng, văn vấn thiết xong thì thản nhiên cúi đầu viết soàn soạt mấy chữ, sau đó để Thạch Kính Bối đi lấy thuốc.
Thạch Kính Bối dán miếng cao dán, mặt cũng đen lại: “Chú Hàn, không thể uống chút thuốc hoặc bôi gì đó cho xong sao, nhất thiết phải dán cái này à? Tôi còn phải đi làm, để người ta nhìn thấy thì khác nào trò cười đâu.”
Ông Hàn nhìn ông ta: “Làm thế này mới nhanh khỏi, không quá năm ngày là tan hết m.á.u đông. Nếu uống thuốc hoặc bôi thuốc không thì sẽ không có hiệu quả. Là thuốc đều có ba phần độc, dán vào đi.
Mấy ngày tới ăn chút cháo trắng là được, không được động đến đồ tanh, mặn, cay, lạnh, cứng, ngoại trừ thuốc cao dán ra còn không được che lại, biết chưa hả?”
Thạch Kính Bội khóc không ra nước mắt, chỉ có thể gật đầu, có điều bắt đầu quý mới, mọi người tranh nhau biểu hiện, ông ta không thể xin nghỉ ở nhà được, vác cái thứ này đi làm, hình tượng của mình đều mất sạch.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng ông ta rất tôn sùng y thuật của ông Hàn, trả tiền xong, ông ta nghiến răng, rũ mắt rời đi.
Đợi người vừa đi, ông Hàn đã nói với mấy người hóng chuyện kia: “Anh Triệu không phải người không biết nặng nhẹ. Ông ấy dạy dỗ biết bao nhiêu đám binh lính rồi, có thể nói quan quân 878 của cả nước đều từ tay ông ấy mà ra.
Ông ấy có kinh nghiệm huấn luyện, dùng đá đập người cũng có thể đảm bảo không có chuyện to tát gì xảy ra. Mấy người nghe xong rồi hóng là được, đừng lan truyền ra ngoài, ông ấy là đối tượng được bảo vệ trọng điểm, đừng có miệng nhanh hơn não, chọc phải phiền phức.”
Mọi người vội gật đầu đồng ý, sau lưng lại vã mồ hôi lạnh.
Dù cho ông Triệu không nhận lời mời vào Tử Cấm Thành nhưng thân phận và cống hiến của ông ấy còn đó, làm sao có thể bị đôi ba câu nói của người khác hủy hoại được?
“Hơn nữa cái đồ cáo trạng trắng trợn này thì có thể tốt đẹp được bao nhiêu?”
Mọi người đều đồng ý với những lời này, già rồi còn không biết xấu hổ, thế mà lại dùng loại thủ đoạn đàn bà.
Nhưng dù cho ông Hàn có dặn dò thế nào thì cũng luôn có vài người không khống chế được.
Nói cách khác Thạch Kính Bội này là người được ông cụ Triệu phó thác đến thôn đón cháu gái về.
Bây giờ Kha Mỹ Ngu vô cùng chắc chắn mình là cháu gái thực sự của nhà họ Triệu bởi vì ông cụ không tùy tiện gửi gắm cháu gái cho người khác mà là cấp dưới cũ của mình Kha Hiển Hoành.
Ông bà cụ Kha không phải người nói dối, cũng không cần thiết phải nói dối.
Từ thân thế mà nói, những người khác đều không có khả năng.
Hơn nữa Kha Mỹ Ngu còn giấu vết bớt, bất kể là vị trí hay hình dáng đều giống hệt những gì ông cụ Triệu miêu tả. Ngoài ra cô còn khá giống con gái nhỏ của ông cụ Triệu.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy cô là con gái nhà họ Triệu, nếu không trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế.
Nếu như cô là thật, vậy thì cái người Triệu Phương Hoa đang ở nhà họ Triệu kia là đồ giả mạo.
Mà cái đồ giả mạo kia được đưa tới trước mặt ông cụ Triệu thông qua Thạch Kính Bội, đây là hiểu lầm hay là cố ý?
Vợ Thạch Kính Bội là con gái nhà họ Lăng phía đối diện, nhà họ Lăng này cũng có đứa cháu gái thất lạc có bớt trên vai, cái này có hơi không thích hợp.
“Em cảm thấy ông Triệu có thể tìm hiểu rõ ngọn nguồn, mò ra sự thật.” Kha Mỹ Ngu không lo lắng chuyện này lắm, có điều cô có thêm một ông nội nữa, trong lòng vẫn thấy khá ngạc nhiên.
“Ừm, nhà họ Lăng kia phiền phức thật đấy.” Ứng Yến nhíu mày gật đầu.
Mỗi lần anh ra ngoài đều có thể ngẫu nhiên gặp được đủ loại phụ nữ nhà họ Lăng, một đám ưỡn ẹo làm dáng, cảm thấy anh có tiền rồi sẽ biến thành cặn bã hay là cảm thấy vợ anh không đủ đẹp, hay là nghi ngờ sự kiên định đời đời kiếp kiếp của anh với vợ?
Nếu như ở mạt thế, anh có thể từng giờ từng phút ép họ tự lực cánh sinh, để bọn họ biết dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-421.html.]
Lúc trước anh bận rộn làm việc, không có thời gian để ý đến đám người này, đúng lúc gần đây công việc kết thúc, anh phải tính toán cho tử tế.
“Ông cụ Lăng đã qua đời rồi, chỉ dựa vào thân phận của con cả nhà họ Lăng, thực ra không có tư cách ở trong bốn đại viện. Chẳng qua là họ để ý đến danh dự ông cụ Lăng nên mới mở một mắt, nhắm một mắt với họ.”
Kha Mỹ Ngu liên tục gật đầu: “Bọn họ rất sĩ diện, nếu như không thể ở trong bốn đại viện, họ còn khó chịu hơn bị lột da mặt xuống.”
Thực ra từ khi Hạ Hoa thành lập cho đến nay, nhân tài thay đổi không ít, điều này cũng xuất hiện không ít tình trạng con cháu hưởng phúc do ông bà để lại, chậm chạp không muốn nhận thức rõ thực tế.
Nhà họ Lăng không phải người đầu tiên cũng tuyệt đối không phải người thứ hai, nam nữ trong nhà đều biết rõ chuyện này nên họ mới thích nhảy lên nhảy xuống, cố hết khả năng tìm đối tượng trong bốn đại viện.
Dùng hôn nhân để cá chép hóa rồng, tiếp tục yên ổn sống cuộc sống có thể diện.
Nếu như đám người kia có thể yên ổn mà sống thì mọi người cũng không để ý quá nhiều đến thể diện. Nhưng một đám người quá khát vọng được quay lại cuộc sống vừa có mặt mũi vừa giàu sang như lúc trước nên ngoài sáng trong tối, bọn họ dùng vô số thủ đoạn.
Đó là lý do tại sao mọi người căm ghét, hận bọn họ.
Chỉ là mọi người thương tiếc sợi lông cũng không thèm so đo với ruồi bọ, thế mà lại tạo cho người ta cơ hội lợi dụng, thực sự có người trở mình thành công, cũng cho đám người kia mở ra tiền lệ, không từ thủ đoạn lao tới mục tiêu.
Ứng Yến khẽ cười: “Tổ chức phải quét sạch sẽ nhà ở phúc lợi, không thể để rối loạn, bắt công thần phải nhường đường cho người bình thường.”
Kha Mỹ Ngu nhìn anh: “Biện pháp này khó mà thực hiện được.”
Chẳng khác gì lúc đầu tổ chức đòi lại đất cát, chủ phòng đối mặt với khó khăn của hộ di dời.
“Có tính khiêu chiến mới có lợi.” Ứng Yến nhéo má cô: “Theo như anh được biết, phía trên có ý định điều tra dân số, trong lúc này có quá nhiều chuyện có thể nhân lúc hành động luôn.”
Kha Mỹ Ngu mím môi cười rồi gật đầu.
Nghe nói Thạch Kính Bội dán keo da chó, dùng cặp văn công che mặt, lén lút về nhà, giống như làm việc phi pháp, sợ người quen gặp mặt.
Nhưng lúc lên lầu, ông ta vẫn đối mặt với bà cụ lắm mồm nhất.
“Ôi, sở trưởng Thạch, ông đi đâu thế, bị người ta đánh à?”
Ngọn lửa hóng hớt trong mắt bà cụ sắp trào cả ra.
Lúc này Thạch Kính Bội lại không che chắn cái miếng thuốc dán trên trán đen trắng lẫn lộn, xấu xí kinh khủng nữa mà nhẫn nhịn nói: “Ồ, tôi không cẩn thận bị va thôi. Bà đi đón cháu sao?”
“Sao lại va phải thế? Tôi thấy sưng một cục to tướng rồi, ông đi đường nghĩ đến cái gì à?” Bà cụ còn chưa thỏa mãn, muốn đào bới nội dung sâu hơn.
“Đương nhiên là nghĩ vấn đề công việc.” Thạch Kính Bội tùy tiện nói một câu cho qua, bước chân không ngừng, đi vào trong nhà.
Bà cô kia xuống lầu, thấy các chị em đang xì xào bàn tán.
“Nhìn thấy chưa, sở trưởng Thạch lầu chúng ta dán thuốc cao ở đây này, cục u to như thế, bên cạnh vừa đen vừa tím, ai có thể bị va nặng như thế.
Bà nói xem người khác có thù oán gì mới ông ấy mà có thể ra tay như vậy? Trước nay sở trưởng Thạch là người tốt, chả đắc tội ai, thế nên không có thù oán gì, chắc là khúc mắc tình cảm...”
Các chị em già nghe xong mắt đều phát sáng, không ngừng gật đầu, trong đầu lại phác họa ra hình ảnh càng thêm hoàn chỉnh, họ quay đầu thì thầm nói chuyện với các thím tầng trên.
“Sở trưởng Thạch với cô gái nhỏ trong đơn vị... bị người ta tìm tới cửa đánh... Cục u trên đầu ông ta là chứng cứ.”
Lời đồn như có cánh bay càng lúc càng cao, càng lúc càng xa.