Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:58:01
Lượt xem: 95
Chị lễ tân cười cười, không coi là thật.
Thời buổi này ai cũng coi trọng thức ăn, dù sao thì lượng lương thực, phiếu của mỗi người đều có hạn.
Hơn nữa cô ấy mới gặp bọn họ lần đầu, mấy câu khách sáo này nghe là được rồi, lại thêm chị gái cô ấy là nhân viên phục vụ, thỉnh thoảng cô ấy cũng được ăn nên không thương nhớ chuyện này.
Không thể không nói, tâm trạng của cô ấy thoải mái nên trực tiếp cho bọn họ một căn phòng mà điểm nào cũng tốt.
“Hôm nay là tết Trùng cửu, rất nhiều người đến công viên trong huyện thành du hồ, ngắm cúc, hai người không quen nằm giường ghép, phòng đôi có nhà vệ sinh khép kín chỉ còn lại một phòng, đón sáng với thông gió đều rất tốt, còn được trải thảm, có cả ti vi, là phòng bình thường chuẩn bị cho lãnh đạo ở.”
Kha Mỹ Ngu vừa nghe thế đã chớp chớp mắt nhìn Tần Nguyên Cửu, sau đó cô ghé lại nói nhỏ một câu: “Chị ơi, phòng đôi chỉ có một cái giường thôi ạ? Không, không có hai phòng đơn sao, hoặc là phòng có hai gian sao?”
Lễ tân mím môi cười, cũng ghé lại thì thầm:
“Haiz, tôi thấy đồng chí này khá phóng khoáng mà, sao nhắc đến chuyện này lại ngại ngùng vậy chứ?”
“Hai người là vợ chồng, không ở cùng nhau sao? Có phòng đơn, cũng có phòng hai gian nhưng không có nhà vệ sinh, tắm rửa, đi vệ sinh phải dùng chung, bất kể là độ thoải mái hay điều kiện vệ sinh đều không tốt như phòng được chuẩn bị.”
“Hai người nghĩ đi, người qua lại đông như thế, dạng người nào mà chẳng có?”
“Tôi cũng thấy hai đồng chí đây là người kén chọn nên mới phá lệ cho hai người ở đó.”
“Nếu như đồng chí ngại, tôi cũng có thể đưa phòng khác cho hai người.”
“Nói thật, ở trong căn phòng kia không tệ đâu, rất thích hợp cho vợ chồng mới cưới đấy!”
Kha Mỹ Ngu cắn răng, một bên là ở cùng với sói đuôi lớn họ Tần trong một gian phòng, ngại ngùng không được tự nhiên, một bên là trải nghiệm sạch sẽ, dễ dễ chịu.
“Không cần.” Cô dứt khoát từ chối.
Nếu đã có điều kiện để kén chọn, sao cô phải vì có thêm một người mà từ chối đây?
Vừa nói xong, cô đã thấy vẻ mặt cười như không cười của Tần Nguyên Cửu, giống như là, giống như là cô cố ý chiếm lợi trên người anh vậy.
Lấy chìa khóa xong, chào hỏi với chị gái lễ tân, hai người đi vào căn phòng nằm ở tận cùng trên tầng ba.
Mở cửa, đối mặt là ban công bán nguyệt lộ thiên, bên trong còn có một bộ bàn ghế mây.
Yêu c.h.ế.t mất thôi, Kha Mỹ Ngu reo lên khe khẽ, cô đá giày ra, dẫm lên tấm thảm trải sàn màu nâu mềm mại rồi chạy qua đó.
Giấy dán tường màu vàng nhạt phức tạp, tinh tế, đèn chùm thủy tinh, chiếc ti vi mười bốn tấc đặt trên tủ có ngăn kéo.
Một chiếc giường lớn mềm mại, hai chiếc sô pha, ấm đun nước bằng sắt và trà cụ đặt trên bàn trà bằng gỗ.
Nhà vệ sinh rất tiên tiến, được tách thành hai khu khô – ướt riêng biệt, có thể nói quy cách như này ở thời sau cũng không hề lạc hậu.
Không cần nói đến trên ban công còn đặt một hàng cúc đang nở, mùi hương thoang thoảng tràn ngập khắp căn phòng.
Cô tinh nghịch nhảy nhót khắp nơi, sau đó nằm thẳng cẳng trên giường lớn, đáng thương nói: “Đồng chí Tần, cái giường này được em chưng dụng rồi, anh đi thuê phòng khác cho mình đi.”
Tần Nguyên Cửu đặt đồ xuống, nhẹ nhàng gật đầu, nới lỏng cổ áo, chậm rãi lại gần giường lớn: “Đồng chí Kha, lãng phí tài nguyên rất đáng xấu hổ, làm gì có chuyện một người độc chiếm chiếc giường đôi!”
“Nếu em đã không thích hoàn cảnh như này, vậy chúng ta hoàn toàn có thể thuê hai phòng đơn hoặc một phòng có hai gian mà.”
“Nếu như không có anh, em chẳng có tư cách ở trong này, qua cầu rút ván, có phải quá xấu xa rồi không? Lương tâm của em không đau sao?”
Lúc nói đến đây, anh đã quỳ lên giường, dồn Kha Mỹ Ngu đến đầu giường.
“Anh, anh muốn làm gì, em, mặc dù em đẹp, thân hình duyên dáng nhưng em là gái quê, đầu óc mu muội, không có cách nào có cộng hưởng tâm hồn gì đó với anh đâu...”
Tần Nguyên Cửu bật cười, duỗi tay xoa tóc cô: “Em biết bây giờ em giống gì không?”
“Cái gì?”
“Một con chuột chũi bị dọa đến đần ra, ngây ngốc ngớ ngẩn, không có anh, em bị người ta bắt nạt thì phải làm sao đây?” Anh nhẹ nhàng xách người xuống giường: “Đi thôi, đi ăn cơm, nếu không lát nữa phải xếp hàng đó.”
“Em giận rồi, lát nữa ăn cho anh sạt nghiệp.”
Tần Nguyên Cửu nhướn mày: “Vậy thì bản lĩnh của em cũng không nhỏ đâu.”
Bọn họ vừa đến tầng một đã chạm mặt Kha Vân Nguyệt với Hoàng Phương Bân.
“Phòng trong nhà nhỏ, anh không nỡ thấy em nằm dưới đất, mặc dù ở nhà khách một ngày hết ba tệ nhưng chúng ta sẽ tự do hơn chút.” Hoàng Phương Bân ôm bả vai Kha Vân Nguyệt rồi nói.
“Lát nữa đến nhà ăn quốc doanh ăn cơm, còn phiền em trả tiền nữa. Em yên tâm, hai chúng ta là vợ chồng, đợi anh học đại học, tốt nghiệp xong, tiền lương sẽ giao hết cho em.”
“Em cũng hiểu mà. Em là con gái của trưởng thôn, hộ khẩu ở thôn Lạc Phượng. Mẹ anh được người trong nhà chiều chuộng từ bé, cực kỳ sĩ diện, thích so bì với hàng xóm, có điều mẹ anh mạnh miệng mềm lòng. Ăn nói không dễ nghe, em đừng để trong lòng nha.”
“Anh là đứa con trai được mẹ yêu quý nhất. Anh cưới em rồi, chắc chắn bà ấy sẽ nhận người con dâu là em, chẳng qua, người già mà, phải dỗ dành đôi chút. Thế nên, A Nguyệt à, để em chịu ấm ức rồi.”
Anh ta nói đến chân tình, thắm thiết, mặc dù trước đó Kha Vân Nguyệt chỉ hờn dỗi với anh ta.
Nhưng được người ta dỗ dành như thế, cô gái đỏ mặt thì thầm: “Em hiểu rồi, nếu như em thành người thành phố, con trai đến nông thôn cưới vợ, chắc chắn em cũng phải làm khó dễ đôi chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-41.html.]
Hoàng Phương Bân hài lòng vụng trộm nắm tay cô ta: “Đúng là cô gái tốt, anh muốn cưới em về nhà ngay bây giờ luôn.”
“Đáng ghét.” Kha Vân Nguyệt làm nũng trừng mắt nhìn anh ta: “Chúng ta đi nhanh lên, đừng để người nhà anh chờ lâu.”
Hai người họ cứ ngang nhiên, không nhìn thấy Kha Mỹ Ngu với Tần Nguyên Cửu ở phía sau.
Đợi người đi rồi, chị gái lễ tân cười vẫy tay, hóng hớt hỏi: “Hai người cùng quê với họ nhỉ? Tôi thấy trong nhà nam đồng chí kia không ổn lắm, nữ đồng chí kia cũng ngốc thật đấy.”
“Hết cách thôi, người ta nhìn trúng nhau rồi, ai nói cũng không có tác dụng, phải đích thân đ.â.m vào tường rồi mới biết.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu bất đắc dĩ nhún vai.
“Hai người mau đi ăn cơm đi, lát nữa đông người lắm.”
Sau khi chào tạm biệt chị gái lễ tân, Kha Mỹ Ngu với Tần Nguyên Cửu đi đến nhà ăn quốc doanh.
Diện tích tiệm cơm không nhỏ, có vẻ gấp ba lần tiệm cơm trên trấn nhưng dù cho là thế, bên trong cũng không có bàn trống.
“Này, hai đồng chí, chúng tôi ăn xong rồi, hai người ngồi đây đi.”
Vừa vào cửa, nhờ vào giá trị nhan sắc siêu cao, hai người đã được người mê cái đẹp ưu tiên, nhiệt tình đứng dậy, nhường lại chỗ.
Đó là một đôi nam nữ, ánh mắt bọn họ mang theo thiện ý và thưởng thức không thể che giấu, không hề có chút suy nghĩ hỗn tạp nào.
Kha Vân Nguyệt, Hoàng Phương Bân và một đám người đang đợi ở trước cửa, vừa thấy thế, bọn họ đã vội tiến lên giành chỗ.
Đồng chí mê cái đẹp lập tức ngồi xuống: “Ngại quá, mấy đồng chí này, kia là bạn của tôi.”
Kha Vân Nguyệt trừng mắt: “Đồng chí này, cô chắc chắn đây là bạn cô sao? Cô có biết bọn họ từ đâu đến, làm gì không? Đừng nhắm mắt nói mò! Đấy là đồng hương của tôi đó!”
Kha Mỹ Ngu cười khẽ, vỗ vai cô ta: “Ngại quá, đồng chí nhường đường chút.”
Nói rồi, cô đi vòng qua Kha Vân Nguyệt, ngồi xuống ghế cùng với Tần Nguyên Cửu.
Kha Mỹ Ngu cũng nhiệt tình lấy kẹo thỏ trắng từ trong túi ra đưa cho hai đồng chí nữ kia mỗi người một cái.
Các cô ấy ngượng ngùng mà khước từ, trong thành phố rất hiếm khi có người lấy kẹo thỏ trắng để trả ân tình
Chúng ta không phải là bạn tốt sao,đã là bạn tốt thì không cần khách khí.'Kha Mỹ Ngu cười đẩy qua."Mọi người ăn cơm sớm như vậy,buổi chiều chắc chắn có việc rồi,chúng tôi cũng không làm chậm trễ mọi người đâu
Bọn họ tự giác thu lại hết chén dĩa của mình đã ăn xong rồi mới rời đi
Kha Vân Nguyệt đi tới định ngồi xuống.
Kha Mỹ Ngu móc chân gạt chiếc ghế ra, trơ mắt chống cằm nhìn Kha Văn Nguyệt ngã dập m.ô.n.g xuống đất.
Tôi với đồng chí Tần ăn nhiều uống khoẻ, đồ ăn gọi lên cũng đủ chất đầy cả cái bàn này rồi.Lẽ nào cô chỉ định dẫn gia đình nhà chồng đi ăn mỳ Dương Xuân thôi sao?>"Kha Mỹ Ngu ngạc nhiên hỏi lại.
Hoàng Nguyên Băng không dám mặt đối mặt với Hoàng Nguyên Cửu,anh ta kéo nhẹ quần áo Kha Văn Nguyệt:"Bỏ đi A Nguyệt, chúng ta nhiều người như vậy cũng không ngồi hết được.Chúng ta đợi thêm chút nữa đi
Được rồi, tôi đây nhìn xem rốt cuộc các người ăn được bao nhiêu"Kha Văn Nguyệt thở phì phò nới
Vậy các ngươi cứ ở đó chờ đi"Kha Mỹ Ngu mím môi cười đầy ẩn ý.Hợp tác xã Cung Tiêu ở huyện thành thường xuyên tiếp đãi lãnh đạo có rất nhiều món ăn đặc sắc, Kha Mỹ Ngu nhìn món nào cũng thấy rất thèm nên đơn giản gọi hết tất cả
Cả bàn cũng không đủ chỗ để đặt, bên trên vẫn còn chồng thêm một tầng nữa
Cơm và canh được đặt lần lượt lên hai chiếc ghế trống
Bởi vì cô có tờ giấy được chị gái ở quầy lễ tân đánh dấy trước đó nên đương nhiên không phải chịu bất cứ rất rối nào, hơn nữa lượng đồ ăn còn được phục vụ đầy đủ
Cho nên tương đối đồ sộ.
Mọi người nhìn đến ngây người,thấy đồ ăn rồi lại nhìn hai người cao gầy tinh tế,thỉnh thoảng còn ngó ra ngoài cửa.Hẳn là còn vài vị khách chưa tới phải không?
Trong khi Tần Nguyên Cửu đang sắp xếp lại bát đữa thì Tần Mỹ Ngu gói cho chị gái ở quầy lễ tân một hộp đồ ăn xong đã vùi đầu ăn uống.
Tần Nguyên Cửu cũng nhanh chóng gia nhập vào. rõ ràng hai người ăn uống rất ưu nhã, cũng chẳng hề vội vàng nhưng đồ ăn trước mặt cứ vậy mà nhanh chóng vơi bớt đi
Tới khi họ ăn xong một bàn đầy đồ ăn thì Kha Văn Nguyệt và người nhà họ Hoàng vẫn đang chờ với vẻ mặt giận dữ.
Cũng chẳng ai quan tâm bọn họ, hai người tặng thức ăn cho chị gái lễ tân rồi lại đến rạp hát xem kịch,sau đó chạy đến công viên ngắm hoa cúc,mua chút bánh kẹp thịt lừa ăn rồi mới chậm rì trở về nhà khách.
Tắm rửa trong nhà khách rất thuận tiênk, Kha Mỹ Ngu không cưỡng lại nổi cám dỗ, cô mang theo bộ quần áo mới mua rồi đi vào phòng tắm rồi khoá cửa lại
Ngày hôm nay từ lức mở mắt ra cô đã chẳng có lúc nào rảnh rỗi,tắm xong cô không nhin được để đầu tóc ướt nhẹp thả mình xuống giường, cuộn chăn lên rồi nhắm mắt đi ngủ.
Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy có ai đó đang nhẹ nhàng lâu tóc cho mình, không cần đoán cũng biết là trùm phản diện.Nhưng cô vẫn tuỳ ý bản thân chìm vào giấc ngủ say.
Trong giây lát khi ý thức biến mất chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên
Tại sao bản năng mình là một dị năng giả,hiện giờ còn nâng cấp trở thành tu sĩ Luyện Khí kì lại thả lỏng trước mặt Tần Nguyên Cửu như này? Ngoài trừ đại lão ra thì chẳng có ai khiến cô buông lỏng cảnh giác và tin tưởng hoàn toàn như vậy
Có lẽ vì trong nguyên văn, quanh người trùm phản diện không hề có người khác giới, trời sinh xa cách với phụ nữ như vậy chăng.
Cũng có lẽ là vậy. thời điểm chính mình quyết định gả cho anh, trong lòng cũng đã sớm đã chuẩn bị tâm lý, cho dù bọn họ không trở thành đôi vợ chồng thật sự thì cũng có thể làm người thân, giúp đỡ lẫn nhau