Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 406
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:20:34
Lượt xem: 19
Người già không thể từ bỏ hoàn toàn m.á.u mủ của mình, nhưng cũng không có bất kỳ tình cảm nào gửi gắm vào bọn họ. Chịu thất vọng hết lần này đến lần khác đã khiến ông ấy cảm thấy bất lực.
Người nhà bây giờ đối xử với nhau không khác gì kẻ thù, nhưng vẫn cố gắng giữ cho mình chút thể diện cuối cùng.
Kha Mỹ Ngu suy nghĩ một lúc: "Nếu cháu sắp xếp công việc cho họ, thì chắc chắn cũng không thể quá tệ. Nếu không, họ làm được một hai ngày lại nghỉ, như vậy làm sao thể hiện được ý tốt của ông?"
Ông cụ gật đầu đồng ý. Chứ còn gì nữa, lũ vô dụng đó không biết làm gì, chỉ giỏi mỗi việc bỏ cuộc giữa chừng!
"Nghe hay đấy, nhưng sau khi vào ngành có được đào tạo không? Ông đã lừa bọn chúng ký quân lệnh, không cho bọn chúng bỏ cuộc giữa chừng."
Kha Mỹ Ngu cười khẽ: "Nhất định sẽ có, ngành nghề nào cũng sẽ có."
Ông cụ nói thẳng: "Ngu Bảo Nhi, cháu cứ xem rồi sắp xếp. Dù sao thì cũng không thể để mấy đứa bất hiếu này nhàn nhã quá được. Phải để bọn chúng nếm thử cay đắng của cuộc đời, nếu chúng không sửa đổi tính tình, sau này nhất định sẽ phạm sai lầm lớn!
Cháu giúp ông chuyện này tương đương với việc ông nợ cháu một lần. Hmm, chuyện của lão Địch cũng tính là một lần nữa. Sau này nếu cháu cần, ông sẽ trả lại cho cháu.
Lão già như ông ngoại trừ keo kiệt với lũ vô dụng đó, thì thực chất vẫn là người hào phóng."
Kha Mỹ Ngu không khách sáo trả lời: "Được thôi, đến lúc đó ông không được đau lòng vì bọn họ đâu đấy."
"Không đâu, không đâu. Tất cả đều là việc của con người, tại sao người khác làm được, còn bọn chúng lại không làm được?" Ông lão xua tay không hề suy nghĩ, nói với vẻ nhẹ nhõm.
"Được rồi, về nhà ông hỏi xem bọn họ muốn đi đơn vị nào, sau đó cháu sẽ giúp bọn họ sắp xếp. Nhân tiện, ông hãy ký giấy bảo đảm với họ."
"Được!" Ông cụ gật đầu, ông sợ rằng Kha Mỹ Ngu không thể xuống tay tàn nhẫn, nên lại dặn dò nói: "Cháu nhất định phải khiến bọn chúng chịu khổ. Bây giờ cháu khoan dung với bọn chúng chính là nhẫn tâm với ông.
Nếu như không rèn luyện, bọn chúng sẽ không biết được ông có tác dụng gì trong cuộc sống của mình."
Kha Mỹ Ngu mỉm cười nói: "Ông yên tâm đi."
Ông cụ lại lẩm bẩm nói: "Không được, ông phải gọi mấy đứa bất hiếu đó về. Ai lại để vợ con ở đây, còn mình lang thang bên ngoài?
Bọn chúng mà ở ngoài lâu chắc chắn sẽ lại gây chuyện. Bọn chúng là những đứa cần phải được đào tạo nhất."
Đương nhiên Kha Mỹ Ngu cũng không có gì phản đối.
Ông cụ Địch không khỏi tò mò hỏi.
Ông Triệu rưng rưng nước mắt: "Lão Địch, ông đừng thấy tôi không bị mất tay chân mà lầm, ở nhà bọn chúng đối xử với tôi cũng không thua gì ông. May mà tôi còn có chút năng lực, miễn cưỡng đàn áp được bọn chúng, nếu không bọn chúng đã ném tôi đến nơi nào đó tự sinh tự diệt rồi.
Lão Địch, hai chúng ta đều là những kẻ khốn khổ ở đáy xã hội..."
Nói xong, ông cụ Triệu cũng không ngại nói chuyện xấu trong nhà, bắt đầu kể hết chuyện này đến chuyện khác với ông cụ Địch.
Ông ấy bắt đầu kể từ khi cưới vợ, sau đó kể đến khi ông trở về sau chiến tranh.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vợ thì vẫn có thể đồng lòng với tôi, dù sao vẫn là người thân với tôi nhất, hơn nữa cũng là người tôi đã tự mình lựa chọn. Thế nhưng, mấy đứa con đã lớn khôn lại xa cách với tôi.
Đứa nào đứa nấy đều suy nghĩ thiển cận, chỉ tập trung vào lợi ích trước mắt. Bọn chúng lấy vợ, tôi cũng không thèm nhìn một cái. Đúng là nồi nào úp vung đó, mấy đứa trẻ sinh ra cũng giống y đúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-406.html.]
Cái đầu như thế mà suốt ngày còn muốn tính toán lấy đồ trong tay tôi. Bọn chúng ỷ vào quyền lực của tôi để ra vẻ, móc nối với quan hệ của tôi. Haha, tôi sẽ không dễ dãi với bọn chúng..."
Ông cụ tức giận nói: “Ngay cả đứa trẻ năm sáu tuổi ở nhà cũng biết dùng danh tiếng của tôi để quậy phá khắp đại viện. Ông nói xem trong cái nhà này có được mấy đứa là tốt đẹp?”
“Nếu như không phải tôi tin tưởng vợ, thì tôi còn nghĩ đây là con của người khác…”
Kha Mỹ Ngu không dám nhìn ông cụ, cô thực sự vẫn chưa thể chắc chắn. Theo những gì ông ấy nói, thì ông ấy đã đi lính từ khi còn trẻ, mỗi năm về nhà một hai lần, nhưng lần nào vợ ông ấy cũng có thai. Chậc chậc, cô thực sự không biết phải nói với ông ấy gì nữa.
Họ ngồi xe trở về nhà, ông cụ Triệu đưa ông cụ Địch về thẳng nhà mình. Phải đợi ông cụ Địch ổn định, ông ấy mới có thể tiếp tục công tác thăm hỏi và an ủi tiếp theo.
Khi Kha Mỹ Ngu trở về nhà thì trời đã tối, cả gia đình đang quây quần quanh bàn chờ cô.
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ, ấm áp trên khuôn mặt cả nhà, sự thù địch trong Kha Mỹ Ngu cũng biến mất không dấu vết, cô vui mừng vì mình được sống trong một gia đình hạnh phúc.
Nếu để cô trở thành thành viên của nhà họ Địch, nhà họ Triệu hoặc nhà họ Lăng ở đối diện, không biết cô sẽ trở thành người như thế nào nữa.
Kha Mỹ Ngu biết rất rõ những người đến từ mạt thế, đặc biệt là những người đã ở mạt thế mười năm. Bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, có tay của người nào là không nhuốm máu?
Việc này giống như phá vỡ giới hạn trong lòng con người, giống như đi đường cao tốc, khó khống chế được sự bạo lực trong lòng.
Không có sự tiện lợi không gian mang lại, bản thân có sắc đẹp nhưng lại không có năng lực tự bảo vệ mình, giờ đây cô sợ sẽ không thể giữ được một trái tim tĩnh lặng bình yên.
Nhuốm m.á.u ở mạt thế và nhuốm m.á.u ở thời đại này là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Sau bữa cơm, Ứng Yến rửa bát xong liền kéo vợ lên lầu, không quan tâm đến ánh mắt mong đợi của bọn trẻ.
"Mấy đứa nhỏ một ngày rồi chưa được gặp em, chắc chắn bọn chúng đã rất nhớ em. Anh… anh có chuyện gì, không thể chờ bọn trẻ ngủ được sao?" Kha Mỹ Ngu có chút xấu hổ nói.
Ứng Yến sửng sốt, ôm cô xoa đầu: "Hôm nay em đi đâu thế?"
Người khác có thể không cảm nhận được sự thay đổi của cô, nhưng anh không cần nhìn cũng có thể phát hiện ra sự khác biệt.
Kha Mỹ Ngu thành thật kể lại sự việc ngày hôm nay, sau đó thản nhiên nói: "Tại sao con người lại hay quên như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì lúc nhỏ không nhớ được chuyện gì, hay là trí nhớ quá ít ỏi, khiến người ta coi nhẹ công ơn sinh thành của cha mẹ?
Phần lớn cha mẹ đều yêu thương con cái, nhưng có bao nhiêu người con hiếu thảo thực sự có thể phụng dưỡng cha mẹ không một lời oán trách hay chán nản?
Khi nào con người mới thực sự có được chỗ dựa khi về già?
Đã từng trải qua mạt thế, nên em sâu sắc cho rằng có đủ cơm ăn áo mặc là điều hạnh phúc nhất. Nhưng bây giờ trải qua nhiều năm như vậy, em lại cảm thấy bản chất con người rất phức tạp. Ham muốn giống như một cái hố không thể lấp đầy."
Ứng Yến nhẹ nhàng vuốt ve cô: "Ở mạt thế, có biết bao nhiêu người xấu xa, em thấy còn ít sao?"
Kha Mỹ Ngu có chút buồn bực: "Chính vì đã nhìn thấy rất nhiều, cho nên em cũng thấy được một ít chân tình trong cuộc sống. Em ôm hy vọng rất lớn với con người, không hề có chút ác ý nào.
Đây là thời đại hòa bình. Giữa người và người có thể có mâu thuẫn gì lớn? Tại sao không thể tử tế với nhau hơn?
Anh không biết bọn em đã sốc thế nào khi nhìn thấy ông cụ Địch lần đầu đâu. Ông ấy là một người lính giỏi, chiến đấu hết mình trên chiến trường vì nhân dân, giao phó mạng mình cho tổ chức, đổi mạng sống để mang về cuộc sống ấm no cho gia đình. Nhưng chỉ vì mất đi hai chân, không thể làm gì được nữa, nên đã bị người nhà đối xử khắc nghiệt như vậy!
Cơ thể ông ấy đã chịu giày vò đến mức đó, vậy tinh thần của ông ấy còn tổn hại đến mức nào đây? Sự độc ác của những người đó, em không biết phải nói bao nhiêu lần một ngày mới đủ!
Nếu là em, em hận không thể châm lửa thiêu sống họ và bản thân mình."
Cô không khỏi cay đắng nói.