Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:57:59
Lượt xem: 123
Ngửi mùi thơm nhẹ của quýt, cô nhớ chiếc xe thể thao màu đỏ ngầu bá cháy của mình quá đi...
Xe bắt đầu chạy, chỉ cần đường không phẳng, cửa sổ xe sẽ rung lên bang bang.
Trong hoàn cảnh xóc nảy như thế, Kha Mỹ Ngu mất ngủ, cũng không có bất kỳ sự khó chịu nào, mí mắt cô lại đánh nhau, cô ngáp một cái, dáng vẻ đấu tranh với cơn buồn ngủ đơn thuần như đứa trẻ.
Tần Nguyên Cửu ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn phía trước, anh duỗi tay ấn đầu cô lên vai mình.
Tìm được vị trí thoải mái, Kha Mỹ Ngu hài lòng lẩm bẩm, một lát sau đã thiếp đi.
Trời sương mù m.ô.n.g lung, từng tầng mây nặng nề đè xuống thật thấp, giống như đi bộ nhiều thêm vài bước là đỉnh đầu sẽ ướt đẫm.
Từng hàng bia mộ yên tĩnh đứng thẳng tắp trong mưa phùn, Kha Mỹ Ngu chớp mắt, cúi đầu nhìn, cô mặc một chiếc váy tay phồng dài đến gối màu đen, phía sau còn có một chiếc nơ bướm đáng yêu, đầu đội mũ lưới, chân đi đôi giày da màu đen sáng bóng. Trên tay đeo một đôi găng tay họa tiết tối màu, cầm chiếc ô nhỏ màu đen có ren trắng.
Cô nghiêng đầu, không ngờ tới bản thân lại nằm mơ trên xe.
Đã có kinh nghiệm nằm mơ hai lần, Kha Mỹ Ngu không hề căng thẳng chút nào.
Cô duỗi tay ra nhìn, lúc này cô cùng lắm mới sáu, bảy tuổi, lớn hơn lần trước hai tuổi.
Độ cao so với mặt nước biển ngắn lại, tầm nhìn hạn hẹp khiến cô không quen lắm.
Dù cho ngôi mộ này được xây trên núi, có bậc thềm lộ ra nhưng từng hàng cây xanh tốt khiến cô có kiễng mũi chân cũng không nhìn thấy tình hình hai bên.
Kha Mỹ Ngu giương ô đến mỏi cả tay, chiếc ô lắc lư trái phải, cuối cùng lúc mệt đến lè lưỡi ra, cô mới nhìn thấy Ứng Yến nhỏ đứng thẳng tắp trong mưa.
Anh mặc âu phục, tóc bị mưa làm ướt, dán sát vào đầu, gương mặt trắng bệch không cảm xúc, chỉ mang theo oán giận, quyến luyến chăm chú nhìn người con gái xinh đẹp có nụ cười xán lạn trên bia mộ.
Kha Mỹ Ngu bình ổn lại hơi thở rồi lặng lẽ đứng bên cạnh anh, hiếm khi cô im lặng đứng lâu như thế.
Không khí nơi này quá nặng nề, chỉ vài phút thôi, vành mắt cô đã đỏ lên rồi rơi lệ, cuối cùng, cô thế mà lại khóc nức nở.
Ứng Yên mím môi, nghiêng đầu, nhìn cô khóc đến không thở nổi, cuối cùng cũng khàn giọng, mất kiên nhẫn hỏi: “Đây là mẹ anh, em khóc cái gì?”
Kha Mỹ Ngu nhìn anh, khóc càng hăng hơn, lại còn gào lên mà khóc nữa.
“Em là một trong những người con dâu của bà ấy, đau lòng, buồn tủi vì mẹ chồng lìa trần nên mới khóc cũng không được sao?”
“Nếu mẹ chồng vẫn còn, em cũng không cần sống bi thảm như thế...”
Ít nhất có người quản lý đại lão, nói không chừng mẹ Ứng Yến coi thường cô, bà ấy sẽ yểm hộ cho cô, để cô lấy tinh hạch trong đầu rồi rời đi.
Hoặc là, mẹ Ứng Yến còn sống, đại lão cũng sẽ không trở nên biến thái như thế, chỉ nhìn chằm chằm để ăn cô!
Ứng Yến quay người rời đi.
“Này, sao anh lại đi rồi.”
Kha Mỹ Ngu lau nước mắt, hấp tấp chạy theo, che ô lên đỉnh đầu anh.
“Em nói sai rồi, mẹ anh chỉ có một người con trai là anh thôi.”
Đã từng thấy lần trước Ứng Yến kiệm lời lại còn nóng tính, hiển nhiên anh của hiện tại đã lịch sự hơn nhiều, ít nhất còn biết mở miệng nói chuyện.
“Có sai đâu, em chính là một trong những người vợ tương lai của anh mà.” Nói đến đây, Kha Mỹ Ngu bất mãn chắn trước mặt anh.
“Mặc dù em đang nằm mơ nhưng em phải nhấn mạnh với anh một chút, sau này anh ngàn vạn lần đừng có tìm rồi gây phiền phức cho em, được không hả? Anh đẹp trai, năng lực mạnh mẽ, sau khi tận thế đến, có bao nhiêu cường giả tháp tùng, anh muốn phụ nữ như nào mà chẳng có, sao lại cứ cắn chặt lấy em mãi như thế?”
Ứng Yến nhìn cô một lượt, lạnh lùng nói một câu: “Đồ điên.” Sau đó lách người qua một bên rồi rời đi.
“Anh mới là đồ điên ý! Anh từng thấy người điên nào đẹp thế này chưa?”
Kha Mỹ Ngu ghé sát gương mặt tinh tế, xinh xắn lại trước mặt Ứng Yến.
“Từng thấy rồi.” Ứng Yến dừng lại, quay đầu nhìn về bia mộ mình vừa rời đi: “Bà ấy là một.”
Kha Mỹ Ngu cũng quay đầu lại nhìn, thế mà lại là mẹ anh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không biết tại sao, nhìn bóng người cô đơn đi ngày càng xa, cô đột nhiên có hơi đau lòng, có hơi thương cảm.
Sớm biết cô sống lại rồi có thể thoát khỏi sự khống chế của đại lão, chắc cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời hơn chút, đối xử với đại lão tốt hơn chút, có lẽ cô là liều thuốc giảm đau duy nhất cho bệnh tình trầm trọng của đại lão.
Dù cho mở mắt ra rồi, khóe mắt Kha Mỹ Ngu vẫn còn ẩm ướt.
Cô nghiêng đầu nhìn Tần Nguyên Cửu bóc quýt đưa cho cô, hiếm khi cô trịnh trọng nói: “Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ giải cứu anh!”
Trùm phản diện không muốn chấp hành nhiệm vụ, không muốn lấy tính mạng của bản thân đổi lấy mạng của những nhân viên nghiên cứu kia, đây chính là nguyên tội.
Kha Mỹ Ngu vốn ích kỷ, trải qua tận thế cô lại càng trân trọng cái mạng nhỏ của bản thân.
Người c.h.ế.t rồi thì chẳng còn gì cả, vĩ đại như thế để làm gì?
Cô theo chủ nghĩa duy tâm thì sao nào, đời người chẳng qua chỉ là mấy chục năm, không dứt khoát sống vì bản thân, cô ngu chắc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-40.html.]
Mọi người chỉ chỉ trích trùm phản diện tham sống sợ c.h.ế.t nhưng sao những người chỉ trích anh không đứng lên?
Không có năng lực thì đánh hội đồng hả!
Thực sự không được nữa, đồng quy vu tận cũng tốt, không trong chăn không biết chăn có rận, đạo đức giả, dù sao mất mạng là người khác, trong số được bảo vệ lợi ích có một phần của mình là được rồi.
Hơn nữa, nếu những nhân viên nghiên cứu kia đã quan trọng như thế, sao lại bị bắt làm tù binh?
Bảo vệ đám người bọn họ sao?
Sao lại đẩy hết tất cả lỗi lầm lên trên người trùm phản diện?
Nhìn vào thân phận máy bán hàng di động của anh, cô nhất định sẽ dốc hết sức mình bảo vệ anh.
Nếu cô nhúng tay trước, không để nhân viên nghiên cứu kia bị bắt, vậy thì liệu vận mệnh của trùm phản diện có thể xoay chuyển không?
“Ngủ mơ à? Đến ngân hà làm chiến sĩ sao?” Tần Nguyên Cửu lườm cô, ghét bỏ nhét quýt qua đó.
Kha Mỹ Ngu hung hăng cắn một miếng, quả nhiên trùm phản diện giống hệt đại lão, chẳng đáng yêu gì cả.
Xuống xe, Kha Mỹ Ngu hít thở không khí tươi mới, nhất thời cảm thấy lỗ chân lông trên người cũng thư thái dãn cả ra.
Thực ra thì huyện thành cũng không có nhiều chỗ tốt, chỉ là người đạp xe qua lại đông như kiến, xe ô tô, xe chở hàng không hiếm, những tòa nhà của cư dân, tòa nhà văn phòng cùng với các cửa hàng san sát nhau.
Hoàn toàn giống với mấy thị trấn được ghép lại với nhau, đập vào mắt vẫn là cảnh xám xịt như cũ, ngoại trừ khăn quàng đỏ trên cổ các nữ thanh niên và áp phích tuyên truyền của tổ chức ra thì chẳng có gì nổi bật.
Ra khỏi nhà ga, hai người chen lên xe buýt, lắc lư đến trung tâm thành phố.
“Chúng ta mua gì đây?” Kha Mỹ Ngu mệt mỏi hỏi: “Có cái gì mà trên trấn không có không? Đi đi về về còn phải ngồi xe lâu như thế...”
Chỉ nghĩ tới quay về còn phải ngồi xe ba tiếng đồng hồ, cô thực sự muốn đập đầu vào tường!
“Mua cho em vài bộ quần áo mới, đến rạp hát xem biểu diễn, thời gian mà muộn quá thì thôi không về nữa, đến khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai đi dạo sở thú, bảo tàng, buổi chiều ngồi xe về.”
Kha Mỹ Ngu a một tiếng, thoắt cái đã thẳng người dậy: “Đồng chí Tần, mặc dù em với anh đã lấy giấy đăng ký kết hôn nhưng hai người chúng ta như hoa vô ý, nước vô tình, chẳng qua chỉ cùng nhau chung sống qua ngày thôi, nếu không phải mẹ em lúc nào cũng giục em đi tìm đối tượng...”
Tần Nguyên Cửu cười nhạo: “Đồng chí Kha nghĩ nhiều thật đấy. Mua quần áo là vì kiểu dáng trên trấn ít quá, vé vào rạp hát, sở thú với viện bảo tàng là do sở trưởng Tôn tặng.”
“Không chỉ em không muốn ngồi xe về luôn trong ngày, anh cũng muốn nghỉ ngơi.”
Kha Mỹ Ngu trợn mắt nhìn anh: “Anh được săn đón thế sao, lúc nào người ta cũng muốn tặng anh vé?”
“Hết cách rồi, sở trưởng Tôn vừa nghe thấy anh muốn đến huyện thành, nói thế nào cũng phải nhét cho anh, là đãi ngộ của đơn vị cho nhân viên, cảm ơn hai người chúng ta có công thông báo.” Tần Nguyên Cửu bất đắc dĩ nhún vai, dáng vẻ anh vốn dĩ không cần rồi nhưng người ta cứ nhét cho anh bằng được.
“Nhà khách là nhà của công, có công văn của cơ quan ở đây, chúng ta không cần tốn tiền.”
“Nếu em không thích thì chúng ta không đi nữa là được.”
“Đi chứ, sao lại không đi.” Kha Mỹ Ngu vội vàng giành lấy phiếu và công văn trong tay anh, đồ miễn phí mà, sao lại không cần.
“Lần này thôi đấy, lần sau đừng có chiếm lợi từ người khác nữa. Nếu không anh quen rồi, đợi đến lúc đi làm sẽ làm ra mấy chuyện như tham ô, nhận hối lộ.”
Tần Nguyên Cửu bực mình dắt cô vào hợp tác xã cung ứng tiếp thị.
Không thể không nói, hợp tác xã cung ứng tiếp thị của huyện thành rất đầy đủ, diện tích rộng hơn nữa còn cao đến ba tầng, hôm nay là lễ Trùng cửu, mặc dù không phải cuối tuần nhưng mỗi một quầy hàng đều có không ít người chen chúc.
Kha Mỹ Ngu nhìn đồ bày trên giá hàng, không khống chế siết chặt tay, cuối cùng cô cũng có cảm giác đi dạo phố rồi.
Cô hưng phất chọc người đàn ông bên cạnh: “Đồng chí Tần, anh có mang đủ phiếu không?”
“Chỉ cần em không chuyển hợp tác xã cung ứng tiếp thị về nhà, chắc là cũng đủ.” Tần Nguyên Cửu gật đầu.
Cô nhỏ giọng hô lên một tiếng rồi kéo anh lẫn vào đám đông.
Kha Mỹ Ngu đến khu bán quần áo ở tầng hai trước, mua mấy chiếc kẹp tóc, dây buộc tóc, chọn cho mình vài bộ quần áo, rồi lại chọn cho người trong nhà không ít vải vóc để mang về tự mình làm.
Vải kia cô muốn tự mình trả tiền và phiếu nhưng Tần Nguyên Cửu lại tiến lên thêm vào vài miếng vải: “Tiện thể làm giúp anh mấy bộ.”
Sau đó anh lấy hóa đơn rồi đi trả tiền.
Ở tầng một, liếc mắt nhìn qua đống đồ ăn vặt, Kha Mỹ Ngu mỹ mãn cầm một túi bánh mật để gặm, Tần Nguyên Cửu theo sau, xách một đống túi lớn túi nhỏ nhưng vẫn phong độ ngời ngời, có hơi dọa người như cũ.
Bọn họ đến nhà khách cách đó không xa, tòa nhà nhỏ hai tầng màu đỏ, sàn nhà được trang trí bằng đá hoa, chân tường được sơn màu đỏ rượu cao ba phân, hành lang thấp và u tối.
Thấy cặp đôi đẹp mắt như họ, trong thoáng chốc, lễ tân đã lấy lại tinh thần, cười rồi hỏi: “Hai đồng chí muốn thuê phòng sao?”
Tần Nguyên Cửu ừm một tiếng, lấy giấy chứng nhận kết hôn, thư giới thiệu và công văn của cục cảnh sát ra.
Kha Mỹ Ngu cười ngọt ngào gọi một tiếng, sau đó đưa hai cô lễ tân xinh xắn kia quả quýt: “Chị ơi, quán cơm quốc doanh ở đâu thế ạ, chị có món nào ngon đề cử cho tôi không?”
Lễ tân chưa từng thấy nhà khách lại sáng sủa như thế, nhìn no mắt rồi, tâm trạng cũng tốt lên, cô ấy lộ ra hai lúm đồng tiền: “Ra khỏi cửa này, đi dọc đường đến đầu đường là được, qua hai ngã tư.”
“Đầu bếp của nhà ăn quốc doanh này chỗ chúng tôi tay nghề rất được.” Cô ấy hạ giọng nói: “Nghe nói là truyền nhân của mười đầu bếp nổi tiếng của Hạ Hoa trăm năm trước, bất kể là món mặn hay món chay đều nấu ngon vô cùng. Các lãnh đạo đến đây cũng thích lái xe đến đó đãi khách.”
“Hai đồng chí cầm tờ giấy này, đảm bảo muốn ăn món gì thì gọi được món đó.” Cô lễ tân viết chữ n lên tờ giấy, cười tủm tỉm đẩy đến trước mặt Kha Mỹ Ngu: “Chị tôi làm việc ở đó đấy!”
Kha Mỹ Ngu vội vàng gật đầu, nước bọt cũng ứa ra: “Chị còn chưa ăn cơm đâu nhỉ, đợi lát nữa, bọn tôi mua một phần về cho chị nhé.”