Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 397
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:20:19
Lượt xem: 29
“Cứ nói trường đại học không tuyển nhân viên, những nơi khác cũng không thiếu người, không đợi, có bản lĩnh thì tự đi tìm đi!”
Hai người tính toán một lát, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp.
Ăn cơm xong, họ vội thu xếp đồ đạc, nhân lúc mọi người đều ở nhà, căng da đầu đi tới đại viện Đông, gõ cửa nhà họ Triệu.
“Ai đấy, sao lại gõ cửa giờ này? Không biết người ta đang ăn cơm sao?” Có người không nhịn được lẩm bẩm.
Dì giúp việc nhìn ông cụ Triệu.
Ông cụ gật đầu, tiếp tục ăn cơm. Ông ấy đã hơn bảy mươi rồi, thân thể khỏe mạnh, bề ngoài nhìn chẳng giống người trèo đèo lội suối đi khắp nẻo đường.
Khi xưa lúc ai ai cũng còn trẻ, trên đường gập ghềnh, gặp núi tuyết, thảo nguyên, đồng cỏ, sông ngòi,... điều kiện nơi nào cũng gian khổ, vì thế không có ai lớn tuổi mà không mắc các bệnh nghiêm trọng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bệnh phong thấp, dạ dày, suy yếu lá lách,... gần như không thể hưởng thụ được chiến thắng chiến tranh đã phải cưỡi hạc về tây rồi.
Nhưng trong mắt người nhà họ Triệu, ông cụ mãi mãi là trụ cột, không bao giờ ngã xuống.
Cửa được mở ra, nhìn qua vai người giúp việc trong nhà, hai người chủ nhiệm Hình nhìn thấy ông cụ Triệu, họ đều thở phào một hơi, cười nói: “Chào dì, tôi là ông Hình trong phòng nhân sự của đại học dành cho người lớn tuổi, đây là chị Chu làm trong ủy ban quản lý chúng ta, chúng tôi đến thăm ông cụ.”
Thân phận của hai người có thể coi là bùa hộ thân, có thể đi lại trong bốn đại viện mà không bị ngăn cản.
Giúp việc cười mời hai người vào.
Chủ nhiệm Hình với thím Chu khép nép đi tới: “Chào ông, ông ăn cơm trước đi, ông ăn xong rồi, chúng ta sẽ nói sau.”
Ông cụ Triệu đã buông bát đũa xuống rồi, ông ấy cười nói: “Trước nay tôi luôn ăn rất nhanh, nào, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Bà ba Triệu nắm chặt đũa, trên mặt nở nụ cười khách sáo nhưng trong mắt lại lạnh lẽo.
Hàn huyên một lúc, chủ nhiệm Hình nhìn về phía bà ba Triệu, áy náy nói: “Xin lỗi bà ba, tôi với thím Chu năng lực có hạn, phụ lòng nhờ vả của bà rồi.”
Ông cụ Triệu nhìn con dâu thứ ba của mình: “Có chuyện gì thế?”
Mặc dù trên mặt ông cụ nở nụ cười nhưng những người hiểu rõ ông ấy đều biết ông ấy đang giận.
Bà ba Triệu vội tiến lên, cười nói: “Cha, không phải vì chúng ta mới chuyển tới đây, con thấy bọn nhỏ cả ngày chạy đi làm việc, sốt ruột đến miệng cũng nổi bong bóng nên con mới nóng lòng theo sao?
Vì thế gặp hai đồng chí này, con mới nhờ họ nghe ngóng thử xem, không ngờ tới các đồng chí trong khu lại nhiệt tình như thế, nói là sẽ hỏi thăm giúp con. Họ đang đến để thông báo cho con biết đấy ạ.
Cha đừng hiểu lầm con, nếu con giấu giếm cha, sao có thể để hai đồng chí này đến đây.”
Ông cụ Triệu gật đầu: “Vậy thì tốt, nhà họ Triệu chúng ta nhìn thì vẻ vang nhưng nói trắng ra cũng chỉ là do năm đó cha may mắn, được các anh trai bảo vệ mới có thể sống đến bây giờ.
Mạng của cha đều là của tổ chức, chỉ có chúng ta mang ơn, không được la l.i.ế.m đòi lợi ích. Bây giờ là Hạ Hoa mới, không có cái kiểu tổ ấm của xã hội phong kiến.”
Bà ba Triệu luôn miệng đồng ý nhưng trong lòng lại hận lắm.
Gia đình bình thường vì tìm công việc cho người nhà mà dùng các mối quan hệ. Bà ta cũng không tìm công việc tốt lắm, chỉ là những việc bình thường thôi, tại sao không thể?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-397.html.]
Nhưng bà ta không dám nói gì, chỉ cần nói thêm một câu, bà ta có thể tưởng tượng ra cách ông cụ dùng để trị bà ta, ví dụ như đuổi việc người giúp việc để bà ta phục vụ cả nhà, chuyện này cũng không phải chưa từng có...
Quả nhiên có thể sống tốt lành đến bây giờ, ông cụ được mọi người ngưỡng mộ cũng có bản lĩnh hơn người. Trước nay chưa từng nương tay với con dâu mình!
Rời khỏi nhà họ Triệu, chủ nhiệm Hình với thím Chu cười khổ nhìn nhau, hy vọng cuộc sống êm đềm của mình không bị phá vỡ.
Ông cụ Triệu lại gọi đám con cháu trong nhà, dạy dỗ cảnh cáo một lần.
“Vì sao không ở trong tứ hợp viện cạnh Tử Cấm Thành mà tổ chức sắp xếp cho? Người khác nói ông hoài niệm chuyện cũ nên mới ở trong căn nhà của mình lúc trẻ, mấy đứa cảm thấy sao?” Ông cụ quét mắt nhìn mọi người.
Ông cụ Triệu từng có ba người vợ, đương nhiên trai gái cũng không ít, sống được đến giờ có sáu con trai, ba con gái. Trước nay ông ấy chưa từng vì những cống hiến của mình mà để đám con ngồi không chờ hưởng, người ta nói ông ấy vĩ đại, vô tư cống hiến nhưng người trong nhà lại bất mãn với ông ấy.
Vợ oán hận ông ấy vì mọi người mà không màng gì đến gia đình nhỏ, đám con giận ông ấy vì con đường mưu cầu phú quý của họ không dễ dàng.
Nhưng ông ấy lại cảm thấy rõ ràng người nhà đã hưởng thụ vinh hoa phú quý mà ông ấy liều mạng lấy về rồi nhưng họ lại hy vọng xa vời.
Ở thời đại đó, nếu ông ấy là người chồng chăm lo cho gia đình, người người ai cũng nghĩ thế thì sẽ có biết bao người Hạ Hoa lưu lạc không nơi để về? Dù sao cũng phải có người hy sinh cuộc sống an ổn của bản thân chứ?
Trước khi bọn họ kết hôn, ông ấy đã đưa điều kiện rồi, ông ấy không thể trơ mắt nhìn núi sông biến chuyển.
Còn về đám con, ông ấy càng cảm thấy đúng tình hợp lý.
Ông ấy chưa từng để con cái thiếu ăn thiếu mặc, trên phương diện giáo dục, ông ấy cũng cực kỳ nghiêm khắc. Có thể nói sau khi kết thúc việc học, họ có thể sống tự lập, tại sao lại còn phải dựa vào gia đình?
Ông ấy có thể giúp được bọn họ bao nhiêu? Chẳng bằng trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông ấy cầm lái cho họ.
Nhưng người nhà đều không hiểu, đều cảm thấy ông ấy là lão già cố chấp, cổ hủ, bằng mặt không bằng lòng với ông.
Nhưng dù là như thế, ông cụ Triệu cũng phải cảnh cáo họ.
Mọi người nhìn nhau, một cô gái xinh xắn giơ tay: “Ông ơi, là bởi vì ông không muốn nhận ưu đãi ạ?”
“Đúng thế.” Ông cụ gật đầu, tiếp tục nghiêm túc nói: “Ông muốn để cho các cháu nhìn nhận rõ ràng về năng lực và thân phận của mình. Về thủ đô là do ông muốn hưởng thụ cuộc sống của cán bộ về hưu chứ không phải để mấy đứa mặc sức dùng thanh danh với mối quan hệ của ông!
Ông không để ý đến danh tiếng và quan hệ nhưng chắc chắn sẽ không cho phép người nhà đi đường tắt.
Chỉ cần con người trở nên lười biếng, như vậy sau này sẽ không còn sẵn lòng làm việc và sống tận tâm nữa. Ông không muốn đổi vinh quang của mình lấy một đám người vô tích sự!”
Ông cụ Triệu luôn có khả năng khiến những người nhỏ tuổi trong nhà xấu hổ tức giận, nhưng bọn họ lại không dám làm gì.
Những gia đình khác biết cách mưu cầu lợi ích cho tiểu bối, nhưng tới ông ấy, không những không mưu cầu mà còn ngăn cản người nhà đi quan hệ.
Những người như bọn họ nên đứng ở điểm xuất phát cao mà không phải bị kéo xuống bùn.
Vẻ mặt bọn họ khiêm tốn nhận dạy dỗ, lên tiếng trả lời.
Ông cụ Triệu nhìn thấy khuôn mặt không phục của bọn họ, âm thầm thở dài, dù sao cũng vì ông ấy không có thời gian dành cho mấy đứa trẻ nên con cái mới bị vợ chiều hư.
Chính cái gọi là nhà dột từ nóc dột xuống, dù ông ấy trở về đưa vợ con đi nhậm chức thì mối quan hệ lạnh nhạt cũng không thể trở lại mức bình thường, ở trong nhà khách sáo như người xa lạ.
“Tôi còn có thể chăm sóc các người bao nhiêu năm?” Lời ông cụ thấm thía nói: “Tôi luôn dặn dò các người phải sống bằng sức mình, đừng mù quáng đặt tương lai của mình vào tay người khác.
Nhỡ mười năm đó tôi không tràn ngập vinh quang mà bị điều xuống cơ sở như những người khác, sau đó c.h.ế.t bệnh, chẳng phải bây giờ các người vẫn phải dựa vào khả năng của chính mình sao?