Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:57:45
Lượt xem: 138
Bà nội Kha lúc bấy giờ mới bước ra, duỗi lưng chống nạnh bát đầu mắng: “Đấy, đến cả đồ của trẻ con trong nhà cũng mơ ước, lại còn ăn trộm!”
“Uống thuốc, cũng không biết kiêng kị gì cả, thuốc dưỡng thai có tính nóng, nước đường trắng lại có tính hàn. Cho nước lạnh vào thuốc lúc đang nấu thì thuốc sẽ không tốt, thế mà cô còn dám uống nước đường trắng?”
“Làm người, không thể cứ nuôi ý xấu trong đầu được, đồ của Bảo Nhi mà cô cũng dám trộm. Cô có phúc khí để mà hưởng hả?”
Nhà họ Kha ở ngay trong thôn, xung quanh có rất nhiều hàng xóm láng giềng, chỉ cần nghe vài câu, lại thêm mùi hôi thối nồng nặc trong gió thu, sao có thể không biết chuyện gì xảy ra?
“Thím ba Kha, thím hai nhà cô cũng giỏi thật, đã lớn tuổi thế rồi mà vẫn không chịu từ bỏ nhỉ? Có cả cháu ngoại luôn rồi mà còn muốn sinh thêm con trai, chậc chậc, uống thuốc hơn nửa tháng rồi, có hiệu quả không?”
“Khả năng là chị dâu hai muốn con trai đến điên rồi, cả ngày cứ lải nhải, có mang thai hay không tôi không biết, nhưng mà nếu nhà họ không có thím ba cô săn sóc thì chắc phải gà bay chó sủa mất!”
“Cái mùi này thật là hôi thối, có để cho người ta ăn cơm không thế…”
Đúng lúc này, Kha Ân Thục cõng một giỏ đồ nặng trịch, vẻ mặt thờ ơ bước vào, mọi người đột nhiên im lặng.
Theo suy nghĩ của bọn họ, Kha Ân Thục sẽ sớm kết hôn với một công nhân, sau này sẽ là người trong thành phố, không giống như bọn họ. Mà dân làng vẫn cho rằng có người quen trong thành thì lúc gặp chuyện cũng dễ xử lý hơn, bất kể sau này có cần đến hay không thì cũng không thể trở mặt, ai cũng phải để lại đường lui cho tương lai của mình đúng không?
Khóe môi Kha Ân Thục cong lên tỏ vẻ châm chọc, bước đến trước mặt Kha Mỹ Ngu, lạnh lùng nói: “Chị Bảy, chẳng qua là mẹ tôi vừa uống thuốc nên thấy đắng, uống mất nửa bát nước đường của chị, chị có cần phải làm ầm lên cho cả thôn biết như thế không?”
“Các người nhất quyết dùng lời nói để ép c.h.ế.t bà ấy có đúng hay không?”
“Trước khi chia nhà, đồ tốt trong nhà đều thuộc về chị, chị em chúng tôi cũng chưa bao giờ được nếm chút ngon ngọt nào. Coi như cái phần đấy của chúng tôi là để cho mẹ tôi hưởng đi được không!”
“Mẹ tôi đã được dạy một bài học rồi, mong chị có thể giơ cao đánh khẽ, chừa cho nhà chúng tôi một con đường sống!”
Hàng xóm nghe cô ta nói như thế, ai cũng cảm thấy vô cùng chột dạ.
Bọn họ suy nghĩ lại cũng cảm thấy như thế, chỉ có nửa bát nước đường, nhà họ Kha còn cho Bảo Nhi rất nhiều thứ, rất nhiều, cần gì phải tính toán như thế?
“Thôi bỏ đi, thím bốn Kha, hoàn cảnh nhà chị cũng không tệ, sính lễ của con bé Tám không phải cũng đã bị các người lấy hết rồi chứ?”
“Mở rộng lòng mà tha thứ cho người ta đi, xem thím hai như thế, chắc cũng mệt lả rồi, dạy dỗ thế là đủ rồi. Mặc dù mùi thối này rất nồng, nhưng ai mà không có lúc phạm phải sai lầm. Người một nhà đóng cửa răn dạy nhau vài câu là được rồi…”
Bà nội không vui, đưa tay kéo Kha Mỹ Ngu ra sau lưng che chở, nghiến răng nói với Kha Ân Thục:
“Con bé này nói năng kiểu gì đấy?”
“Đây là chuyện nửa bát nước đường à? Chuyện hôn sự với nhà họ Vu, là Bảo Nhi đã nhường cho nhà các người, ngược lại nhà các người tưởng Bảo Nhi là quả hồng mềm, tùy tiện để các người bắt nạt sao?”
“Hôm nay chỉ là bát nước đường, ngày mai không chừng lại là tiền bạc đấy. Chúng tôi thiếu nợ các người ư?”
“Đã làm rồi sao còn sợ người khác bàn ra tán vào?”
Bác hai cũng bị người ta gọi về, nghe nói chỉ vì nửa bát nước đường mà vợ mình bị ép đến muốn chết!
Ông ta vội vã chạy vào, chỉ kịp nhìn thấy con gái mình cố nén nước mắt, thân thể mong manh đứng một mình trong sân.
Ông ta oán hận nhìn mẹ mình, quỳ phịch xuống đất: “Mẹ, con xin mẹ đừng làm loạn nữa được không?”
“Con đã làm trâu làm ngựa cho nhà mình mấy chục năm rồi. Mẹ lũ trẻ không sinh được con trai là bởi vì không được chăm sóc tốt, suy dinh dưỡng.”
“Thầy thuốc bảo uống thuốc này, không được để cơ thể mệt mỏi, tức giận. Mẹ làm như thế có phải là vì không muốn chúng con có con trai đúng không?”
Hàng xóm cũng gật đầu nhỏ giọng đồng tình: “Đúng vậy, ba nhà khác đều đã có con trai rồi, chú hai không có đúng là dễ bị người khác ghét bỏ, cho đến bây giờ cũng chỉ có bốn cô con gái.”
“Đúng vậy, tôi nghe nói tỉ lệ sinh con trai hay con gái gì đó không phải là vấn đề ở người phụ nữ. Cái thai này không phải là con trai thì sinh tiếp, đã sinh bốn đứa con gái rồi, biết đâu lần tới là con trai thì sao?”
“Tôi cũng thấy vậy, nhà họ Kha nhiều trai ít gái, không lẽ đến chú hai Kha lại ngược lại?”
Bà nội Kha tức giận run bần bật, chỉ thẳng vào chú hai Kha mà mắng: “Đúng là cái đồ ăn cháo đá bát, có vợ rồi thì quên luôn cả mẹ.”
Kha Mỹ Ngu sợ bà nội nổi giận tăng xông, vội vàng bước tới giúp bà xuôi khí, sau đó lạnh lùng nói: “Kha Ân Thục, bác hai, đến bây giờ tôi mới biết, ăn trộm đồ của người khác lại có lý do hợp lý như thế.”
“Đúng vậy, nửa bát nước đường không là gì cả, thế nhưng tổ chức pháp luật ghi rõ, tội trộm cắp bao gồm việc tự tiện lấy tài sản, đồ đạc của người khác. Mà tài sản, đồ vật này bao hàm rất nhiều thứ, cho dù là một đồng tiền cũng là trộm cắp!”
“Ngày hôm nay, nếu như chúng tôi nuốt giận, thì có thể ngày mai, đồ của tôi để trên mặt bàn cũng sẽ bị bác gái hai âm thầm lấy đi. Tôi muốn hỏi, đồ vật phải quý giá đến mức nào, chúng tôi mới được phép đòi lại công bằng cho bản thân đây?”
“Hơn nữa, nhà các người không sinh được con trai thì các người có lý sao? Chẳng lẽ bốn cô con gái không phải là người? Ngoại trừ mẹ tôi lúc sinh ra tôi phải ở cữ một thời gian hơi dài, còn lại những lần khác mẹ tôi và các bác gái khác, kể cả những người phụ nữ khác trong thôn, làm gì có ai giống bác gái hai, ở cữ mãi trong phòng như thế?”
“Còn nữa, lúc mẹ tôi ở cữ, cậu tôi sợ các người oán giận nên đã phụ giúp làm việc nửa tháng, năng suất còn hơn mẹ tôi rất nhiều. Đồ ăn trong nhà tôi cũng là do bên ngoại cho. Thế mà các người lại đổ lên đầu bà nội, bảo bà nội thiên vị ư? Rõ ràng bên nhà mẹ đẻ bác gái hai không làm được gì cả, đâu thể trách người khác được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-32.html.]
Hàng xóm: "…" Quả thật là như vậy…
“Chú hai Kha, nhà chú không sinh được con trai, làm sao có thể trách thím ba Kha được. Có thể là do chú và vợ không hợp nhau, cũng có thể là do nhà các người không có số sinh con trai thôi.”
“Đúng vậy, chú nhìn xem, ba anh em của chú, con cả đều là con trai, nhà chú bốn còn sinh tận năm thằng con trai rồi mới sinh ra một bé gái, nhưng nhà chú thì sao, chỉ nở hoa mà không khai quả?”
“Mẹ chú mặc dù hơi độc miệng một tí, nhưng mà chúng tôi là hàng xóm, chúng tôi thật sự chưa thấy bà ấy đối xử khắt khe với vợ con chú bao giờ. Ngoại trừ việc bà ấy đối xử với con bé Bảy tốt hơn một chút, những người còn lại có ai không được đối xử giống nhau? Đấy là do các người chưa nhìn thấy bà mẹ chồng độc ác nào thôi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Ân Thục siết chặt tay. Cô ta và cha mình đều không giỏi ăn nói, làm sao có thể so sánh được với hai ông cháu có cái miệng trơn tru này.
Huống chi trên đầu còn chữ hiếu, bọn họ cũng không thể làm gì được.
Bác gái hai Kha vịn tường từ từ bước đến, không dám đi quá xa, chỉ dám đứng trong sân ngẩng đầu, dùng ánh mắt thâm độc nhìn Kha Mỹ Ngu, khàn giọng nói: “Con Bảy kia, có phải mày hạ độc vào bát nước hay không?”
Kha Mỹ Ngu nhíu mày, cười châm chọc: “Bác gái mắc chứng ảo tưởng mình là người bị hại à? Sao tôi phải bỏ thuốc vào đấy?”
“Chẳng lẽ tôi có thể đoán được bác sẽ đưa tay qua cửa sổ bưng bát nước trên bàn trong phòng tôi đi sao?”
“Nếu không thì bác đi bệnh viện kiểm tra xem, dù sao tôi cũng chẳng sợ bị điều tra!”
Lời nói chính nghĩa, có lý như thế, bác gái hai Kha tức giận đến mức cào tường, sau đó bụng lại vang lên tiếng ùng ục.
Bà ta nhanh chóng ôm m.ô.n.g chạy vào nhà vệ sinh như bay trong tiếng cười của ông hàng xóm.
Bác hai Kha từ trước đến nay vẫn luôn sĩ diện, thẹn quá hóa giận quay về phía mọi người hét lên: “Cười cái gì mà cười, cười đủ chưa hả?”
Đám hàng xóm tắt nụ cười, bĩu môi giải tán. Dù sao thì cũng xem hết kịch rồi, đủ để bọn họ bàn tán mấy ngày liền.
Lúc này bà nội Kha vẫn còn rất tức giận, liên tục ho khan mấy lần, gần như sắp ngất xỉu.
Vẻ mặt bác hai Kha lạnh lùng nói: “Mẹ, sau này mẹ cũng không cần giả bệnh trước mặt con để ép buộc con nữa đâu, trong thôn có thầy thuốc, trên thị trấn có bệnh viện. Mẹ chỉ cần nói một tiếng, con sẽ lập tức đưa mẹ đến đó.”
“Mày, mày muốn chọc tao tức c.h.ế.t đúng không!” Sắc mặt bà cụ giận đến đỏ bừng, giọng nói khản đặc.
“Bà nội, đừng giận nữa.” Kha Mỹ Ngu hơi lo lắng, vừa xuôi khí, vừa vỗ lưng cho bà: “Chúng ta không tức giận nữa. Bác hai đến tuổi làm ông ngoại rồi, bà sinh ra và nuôi nấng bác ấy, bây giờ bác ấy chăm sóc bà là đúng.”
“Chỉ cần bà ăn ngon ngủ kĩ, vui chơi sung sướng mỗi ngày, vui đùa cùng con cháu, khoe khoang khắp làng xóm là được, cần gì phải lo lắng với tức giận nữa đúng không?”
“Cháu biết bà thương cháu, nhưng bà nghĩ xem, cháu là ai, có ai dám bắt nạt cháu đâu nào?”
Bà cụ gật gật đầu, một lúc lâu sau mới kìm được cơn ho.
Kha Mỹ Ngu nhíu mày, cô thường nghe thấy tiếng ho khan của bà cụ lúc nửa đêm.
Mỗi buổi sáng, bà ấy sẽ uống một thìa mật ong để giảm bớt các triệu chứng.
Cách đây không lâu, có một lần bà cụ ốm nặng, nằm trên giường không dậy nổi, đến bệnh viện tỉnh khám thì bác sĩ bảo đây là hen suyễn, uống thuốc thì có thể giảm bớt nhưng không thể trị tận gốc, ngày thường chỉ có thể từ từ điều dưỡng, không thể tức giận cũng không được để mệt mỏi.
Chỉ sợ là trong cốt truyện, chính vì chuyện này mà bà cụ lại một lần nữa ốm nằm liệt giường cũng nên?
Kha Mỹ Ngu không thèm để ý hai người trong sân, đỡ bà cụ vào nhà, rót cho bà ấy một cốc nước mật ong ấm, sau đó ngồi bên cạnh quan sát sắc mặt, còn tranh thủ bắt mạch lúc đang nắm tay bà cụ.
Cô còn nửa đùa nửa thật giả làm bác sĩ, bảo bà cụ há miệng ra để xem, sau đó lại nghiêng tai nghe nhịp tim đập của bà ấy.
Cô so sánh tất cả những triệu chứng mình quan sát được với những cuốn sách y học bên trong không gian.
Không gian đã thay đổi rất nhiều chủ nhân, nhưng bọn họ lại có một sở thích chung, đó là sưu tầm các loại sách quý có một không hai. Trong thời gian này, Kha Mỹ Ngu đã đọc được khá nhiều sách y học, còn từ đó mà áp dụng cho những trường hợp thiết thực bên ngoài, nghe nói những cuốn sách này đều là do thần y, thánh y nhiều nơi nghiên cứu cả đời viết nên.
Kết luận rút ra đúng là bệnh hen suyễn, sau đó cô lại đi tìm đơn thuốc trị bệnh.
Hen suyễn là căn bệnh có nhiều triệu chứng khá phức tạp, nếu như trước đó cô vẫn chỉ luyện tập viết đơn thuốc đơn giản, cơ bản thì bây giờ, đơn thuốc trị hen suyễn cần phải gộp hơn mười cái đơn thuốc như thế lại mới được!
Dù sao thì đây không phải là việc mà một người mới học như cô có thể giải quyết ngay lập tức được.
Vì sức khỏe của bà nội, cô càng phải cố gắng hơn.
“Con bé này cũng ra dáng quá nhỉ.” Bà cụ mỉm cười xoa đầu cô, không biết suy nghĩ gì đó rồi lại thở dài: “Nếu như cháu không được sinh ra ở cái nhà này, mà sinh ra trong một gia đình giàu có ở thành phố, không chừng sau này còn có thể làm bác sĩ.”
Kha Mỹ Ngu chớp mắt, nhỏ giọng thì thầm với bà nội: “Bà nội, thật ra cháu có một cuốn sách thuốc của thần y, đợi cháu học xong cuốn đó, cháu sẽ chữa bệnh cho bà.”
Bà cụ kinh ngạc nhìn cô, trong lòng cảm thấy ngổn ngang, ban đầu vận may của cháu gái là do bà ấy thổi phồng lên, thế nhưng thời gian trôi qua, sự thật lại chứng minh Ngu Bảo Nhi rõ ràng may mắn đến không ngờ.
“Được, bà sẽ đợi để hưởng phúc của Bảo Nhi.” Bà ấy gật đầu mỉm cười.
Đợi sau khi bà cụ ổn định lại, Kha Mỹ Ngu quay trở lại phòng, triệu hồi Tiểu Vấn: “Tiểu Vấn, làm sao để có thể nhận được nhiều điểm hòa bình?”