Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:57:41
Lượt xem: 119
Kha Mỹ Ngu dùng d.a.o cắt thành từng miếng nhỏ, đổ nước mật đường đỏ lên trên, thả một nắm nho khô, hạt mè rang, đậu phộng giã nhỏ, để lại một phần cho bọn chúng ăn.
Mẹ Kha vẫn rất lo lắng, không ngừng ngó qua, thấy Kha Mỹ Ngu bắt đầu lấy khay, bà vội vàng chạy tới.
"Sao lại nhiều như vậy? Tiểu Tần muốn đãi khách sao?"
Kha Mỹ Ngu dùng khay sứ trong nhà đựng đồ ăn, khay nào cũng đầy ắp, ba khay thức ăn, một khay đựng đồ ngọt, một bát pudding, cộng thêm một nồi cơm, một bát canh, đủ khẩu phần cho gia đình tám người bọn họ, bao gồm cả sáu thanh niên trai tráng.
"Cái đó." Kha Mỹ Ngu lươn lẹo cho Tần Nguyên Cửu: "Đồng chí Tần có khẩu vị lớn, mấy ngày nay xây nhà mệt mỏi, anh ấy ăn rất nhiều, mà nếu ăn không hết, thì ban đêm có thể hâm nóng lại ăn tiếp, không hỏng được đâu ạ."
"Cũng đúng." Mẹ Kha gật đầu.
Không ngờ con gái mình không chỉ xinh đẹp mà nấu ăn cũng thơm ngon, chỉ là không biết mùi vị ra sao.
Bà không có can đảm cầm đũa nếm thử, chỉ dặn dò một câu: "Các con… các con ăn cùng nhau đi."
Kha Mỹ Ngu đáp lại, tung tăng xách giỏ sải bước về phía chuồng bò.
Quả nhiên có đồ ăn ngon bên cạnh, tâm tình cô lại trở nên cực kỳ vui vẻ!
Trong vài phút đi bộ, Kha Mỹ Ngu cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nếu không có cách trốn tránh giấc mơ, vậy cô chỉ có thể kiên trì đối mặt.
Cô không phải người tiêu cực, luôn biết cách biến chuyện xấu thành chuyện tốt.
Ở mạt thế, Kha Mỹ Ngu đã nhận được rất nhiều tình cảm từ đại lão, tuy là bị động, nhưng chung quy cũng là thiếu anh.
Mặc dù Kha Mỹ Ngu cho rằng mình đỡ đòn của vua zombie thay đại lão, lấy mạng đền đáp tất cả ân tình, nhưng trên thực tế cô còn nợ anh rất nhiều.
Đến tận bây giờ, biểu cảm buồn bã cố chấp tuyệt vọng cuối cùng của đại lão, vẫn ngoan cố bám rễ sâu trong tâm trí cô như một tác phẩm điêu khắc bằng đá.
Trước kia cô chỉ lừa mình dối người mà thôi, mười năm, thật sự không phải là thời gian ngắn!
Vậy thì cô sẽ không ngại báo đáp ân tình trong mộng từng chút một, biết đâu có thể trút hết những ân oán mười năm qua ra ngoài.
Có điều, Kha Mỹ Ngu dừng bước, cô nên đối mặt với Tần Nguyên Cửu như thế nào đây?
Cô không muốn làm người xấu!
Không đúng, cô lập tức phủ nhận định nghĩa này.
Lòng biết ơn của mình đối với đại lão lớn hơn tình yêu rất nhiều, mình chỉ báo ân trong mơ mà thôi!
Mà Tần Nguyên Cửu chính là trùm phản diện, một tảng băng lớn, nếu anh có thể dễ dàng động tâm, thì sao có thể độc thân cả đời chứ?
Suy nghĩ nhiều quá, Kha Mỹ Ngu bận cả hai tay, chỉ có thể lắc đầu, thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên!
Thay vì suy nghĩ về những câu hỏi không có đáp án, cô nên vẽ thêm mấy tấm bùa thì hơn.
"Ê, bọ bổ củi, sao không vào nhà bái thần đi?"
Tần Nguyên Cửu đẩy cửa ra, dựa vào khung cửa cười nhạo, mặt mày vẫn lạnh lùng như cũ.
Kha Mỹ Ngu bĩu môi: "Đồ quỷ ngu ngốc."
Cái bàn trong phòng Tần Nguyên Cửu bị thiếu một chân, mặt bàn cũng mấp mô. Đồ đạc trong nhà rất ít, đều là đồ dùng cần thiết, căn phòng nhỏ như vậy có vẻ khá trống trải.
Đặt thức ăn lên bàn, trong mắt Kha Mỹ Ngu chỉ có đồ ăn: "Anh có phúc thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn!"
"Cô ăn trước đi." Tần Nguyên Cửu nhướng mày ngồi xuống, nhét đũa vào trong tay cô.
Lời này đánh trúng ý muốn của Kha Mỹ Ngu, nhưng cô vẫn bĩu môi, giả vờ bất đắc dĩ nói: "Hứ, anh sợ tôi hạ độc chắc?"
Nhưng tốc độ hạ đũa của cô lại nhanh như gió…
Quả nhiên là công thức không thất bại đời sau đã cứu vớt mình, Kha Mỹ Ngu ngon lành ăn cơm mình tự nấu: "Đồng chí Tần, tương lai anh có phúc lắm nha, nhìn cơm tôi nấu mà xem, có khi còn ngon hơn cả đầu bếp hợp tác xã tiếp thị cung ứng ấy chứ?"
Nói rồi cô cũng không quên đặt đũa xuống.
Tần Nguyên Cửu ậm ừ: "Cho nhiều dầu là ngon."
Kha Mỹ Ngu lườm anh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Suy nghĩ cổ hủ!"
Mình đến từ mạt thế, nơi này cũng phải cách biệt nơi cô sống mấy trăm năm, suy ra người đàn ông trước mặt cô cũng là người xưa đi?
Hai người như trẻ con nhào tới cướp đồ ăn, ăn no rồi, Kha Mỹ Ngu bưng bát bánh pudding muốn đặt trước mặt mình, không ngờ vừa cầm lên đã bị Tần Nguyên Cửu mặt không đổi sắc kéo về.
"Đây là cơm cô hứa làm cho tôi." Anh nhấn mạnh: "Những thứ khác cô đều ăn một nửa, cho nên tôi vẫn chưa no, cái bánh ngọt trứng gà này để tôi lót dạ đi."
Kha Mỹ ngu sững sờ, yếu ớt hỏi: "Tôi thật sự ăn nhiều như vậy sao?"
"Cô ăn bao nhiêu cô còn không biết?" Anh nhíu mày hỏi, cầm thìa múc một miếng pudding lớn nhét vào miệng.
Vị sữa êm dịu ngọt ngào, trơn mềm, kết hợp với nho khô và các loại hạt làm phong phú hương vị, giảm bớt vị ngọt khiến người ăn không biết chán!
Ở loại niên đại này, thực sự là một món ngon hiếm có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-30.html.]
Kha Mỹ Ngu có dị năng trong người, cho dù cô không dùng nhiều, nhưng ngũ quan linh mẫn, cơ thể nhanh nhẹn vẫn luôn tiêu hao năng lượng từng giây.
Vì vậy, cô thường xuyên cần rất nhiều thức ăn để bổ sung thể lực đã mất.
Vất vả lắm mới được ăn thoải mái, cô cứ chuyên tâm ăn, thật sự không để ý mình đã ăn bao nhiêu.
Kha Mỹ Ngu mới cảm thấy áy náy được một phút, vừa ngẩng đầu lên định mặt dày ăn ké thì bát bánh pudding kia đã trống không…
"Cũng không tệ lắm." Tần Nguyên Cửu dùng khăn tay lau miệng: "Cô ăn quá nhiều, tôi không cướp được, chỉ có thể bổ sung năng lượng bằng món ngọt cuối cùng thôi. Lát nữa tôi còn phải đi xây nhà nữa!"
Anh rất tự giác, kín đáo đưa cho Kha Mỹ Ngu một cuốn sách, sau đó thu dọn bát đĩa mang ra sân rửa.
"Thế còn tạm được." Kha Mỹ Ngu cười khẽ, ngồi bên cửa sổ mở sách ra mà sững sờ.
Cô còn tưởng rằng Tần Nguyên Cửu đưa cho mình tạp chí, báo, sách kinh điển gì đó, không ngờ lại là một cuốn sách ngữ văn cấp ba!
Bảo đứa học ngu như cô đọc sách, chẳng khác gì bảo cô đập đầu vào tường.
Khép sách lại, Kha Mỹ Ngu nhìn về phía Tần Nguyên Cửu bằng ánh mắt áy náy và chột dạ.
Anh thật đáng thương, có một cô vợ nông thôn vừa háu ăn vừa không có kiến thức.
Những thanh niên trí thức và người thành phố ở niên đại này rất kiêu ngạo, ngay cả bạn đời cũng phải đủ tiêu chuẩn hòa hợp tâm hồn.
Mình chắc chắn không đáp ứng được yêu cầu.
Để bù đắp cho anh, Kha Mỹ Ngu quyết định sẽ đối xử với đồng chí Tần tốt một chút, tự giác làm nhiều việc nhà hơn.
"Đồng chí Kha, chẳng có ai bắt nạt người khác như cô cả." Đường Ngải Du vung văng xách cái giỏ trở về, thấy Tần Nguyên Cửu rửa bát đĩa trên mặt đất, vô cùng tức giận, chạy đến lý luận với Kha Mỹ Ngu: "Đồng chí Tần là người cao quý có đạo đức, sao anh ấy có thể lấy tay cầm bút để rửa bát chứ?"
"Chẳng lẽ cô chưa từng nghe câu quân tử tránh xa nhà bếp sao? Cô là phụ nữ nông thôn mà sao lười thế, một tí việc nhà cũng không chịu làm!"
Kha Mỹ Ngu kinh ngạc nói: "Đồng chí Đường, đồng chí Mao nói phụ nữ gánh nửa bầu trời, ủng hộ bình đẳng nam nữ, sao cô vẫn áp dụng tư tưởng của người xưa như thế?"
"Điều luật hay quy định nào của tổ chức viết rằng, việc nhà nhất định phải do phụ nữ làm? Tôi nấu ăn, đồng chí Tần rửa bát. Đây là công bằng. Đồng chí Tần không có ý kiến, cô bênh vực ai vậy?"
"Còn nữa, tôi tưởng đồng chí Đường có học thức lắm, hóa ra cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Quân tử tránh xa nhà bếp, không hề có nghĩa như cô nói, không tin cô cứ đi hỏi ông nội cô. Không thì tìm cách hỏi các giáo sư văn học đại học đi, xem bọn họ nói như thế nào!"
Đường Ngải Du cắn môi, hốc mắt đỏ hoe, nhất thời không biết phải tự tin phản bác lại thế nào.
Tần Nguyên Cửu rửa xong bát đĩa, đứng lên lạnh nhạt nói: "Quân tử tránh xa nhà bếp, đúng là không có nghĩa như thế. Quân tử không đành lòng nhìn động vật c.h.ế.t đi, nên mới luôn luôn rời xa phòng bếp, chứ không phải nhấn mạnh đàn ông không thể vào bếp làm việc."
Kha Mỹ Ngu vênh mặt lên, cười đắc ý: "Thấy chưa, đồng chí Tần nhà tôi cũng nói rồi."
Đường Ngải Du hết nhìn người này lại nhìn người kia, phải thừa nhận hai người này rất xứng đôi về mọi mặt, ngoại trừ gia cảnh và học vấn. Ít nhất thì Kha Mỹ Ngu cũng đủ ưa nhìn, tính cách hoạt bát, là kiểu đàn ông khó cưỡng lại được.
Cô ta giậm chân một cái, che miệng chạy vào nhà đóng mạnh cửa lại.
"Một bữa cơm." Tần Nguyên Cửu xếp bát đũa vào trong rổ.
"Một bữa cơm gì?" Kha Mỹ Ngu bò xuống giường, đặt sách lên mặt bàn, nhìn thấy một chồng sách cấp ba dựa vào tường, bên trên có một quyển vở dày cộp!
"Đồng chí Tần, anh vẫn còn học sao?" Cô lại cảm thấy áy náy: "Ừm… Vân Nguyệt nói, nếu anh kết hôn với con bé, nó có thể thuyết phục cha mình cho anh danh ngạch vào đại học công nông binh."
"Có phải tôi đã làm hỏng chuyện tốt của anh không?"
Năm nay mới là năm 1974, còn ba năm nữa mới khôi phục kỳ thi đại học, khi đó Tần Nguyên Cửu đã hai mươi ba tuổi, cộng thêm bốn năm đại học, cũng tính là lớn tuổi.
Dù sao công nông binh mới chỉ xuất hiện hai năm, mặc dù trình độ giáo dục không bằng trường đại học chính thống, nhưng vẫn khá nổi tiếng trước khi khôi phục kỳ thi đại học, khắp nơi đều đang tranh giành tìm những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.
Nhìn người phụ nữ nhỏ cúi gằm đầu xuống vai.
Tần Viễn Cửu giơ tay lên, hơi híp mắt nâng nhẹ cằm cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve da thịt: "Cô nghĩ nhiều rồi. Cũng như cưới vợ thôi, tôi sẽ chọn cưới người vừa mắt. Về phần đại học, danh ngạch thôn Lạc Phượng đạt được quá bình thường, tôi không thèm để ý."
Kha Mỹ Ngu hất tay anh ra, cắn răng: "Nói thì nói thôi, động tay động chân làm cái gì!"
Anh cười lạnh một tiếng, đưa tay ra trước mặt cô, bên trong là một hạt cơm óng ánh: "Đồng chí Kha, tôi phát hiện dáng vẻ cô rất đẹp, suy nghĩ cũng rất đẹp!"
Kha Mỹ Ngu lập tức đỏ mặt, ôm rổ va vào anh một chút rồi lao ra ngoài.
Trong tiếng gió gào thét, cô có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng cười nhạo ngạo mạn của anh!
Còn có một câu rất nhẹ: "Tôi giúp cô lấy lại danh dự, cô nợ tôi một bữa cơm…"
Về đến nhà, Kha Mỹ Ngu bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ cách giúp nhà họ Lý vượt qua tin đồn nguy cơ. Thật ra cách tốt nhất để dập tắt tin đồn, chính là để sự thật tự lên tiếng.
Nếu chị dâu nhà họ Lý mang thai em bé, mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng!
Sau đó cô lại giúp đồng chí Tiểu Lý tìm một đối tượng tốt, vậy là một ngàn giá trị hòa bình sẽ về tay.
Kha Mỹ Ngu xem qua các bản chép tay, sổ và ngọc giản trong không gian, có rất nhiều cách để có con, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đối chứng mới được.
Là lạnh tử cung, khó mang thai hay là bị tắc ống dẫn trứng?
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi nào gặp trực tiếp cô mới có thể tìm hiểu rõ ràng.
Nhớ tới bữa cơm còn nợ, Kha Mỹ Ngu vào không gian lấy nửa bát nước suối linh tuyền đặt lên bàn, chuẩn bị tưới vườn rau, một là muốn thử tác dụng của nước suối, hai là sợ vườn rau không chịu nổi sự chà đạp của mình…