Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 293
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:47:04
Lượt xem: 31
Sự nghiệp phát triển chăn nuôi gà ở thôn Lạc Phượng đang hừng hực khí thế, bọn họ có thể chuyển mô hình này đến ngoại ô Thủ đô mà không cần lo lắng về nguồn nguyên liệu.
Điều quan trọng nhất là Charles và anh em nhà Jane coi nhau như kẻ ngốc, ký hợp đồng dài hạn cực kỳ có lợi cho Hạ Hạ, không, phải nói là cực kỳ có lợi cho Kha Mỹ Ngu.
Càng nói, Charles càng có chút nản lòng, “Lúc đầu tôi chỉ là đam mê, nhưng cũng không nghĩ nhiều về thực tế, tôi cũng quên đến Hạ Hoa khảo sát. Xem ra cửa hàng không thể mở được, tôi, tôi còn khả năng đeo trên lưng một khoản tiền bản quyền lớn trả cho anh em nhà Jane mỗi năm.”
Hợp đồng mà anh ta ký có vẻ tư lợi nhưng đó cũng là dưới tình huống Hanks bán chạy, rốt cuộc, anh em nhà Jane chỉ tính tiền bản quyền khi sử dụng thương hiệu, công thức, mô hình quản lý, v.v., nhưng hợp đồng cũng có một chút hạn chế, đó là doanh số phải đạt được mỗi năm là bao nhiêu!
Doanh số càng nhiều thì lợi nhuận cho người kinh doanh càng lớn, nếu Hanks được mở trên toàn quốc thì không khác mỗi cửa hàng thuê một, hai đầu bếp.
Kha Mỹ Ngu không nhịn được hỏi: "Anh Charles, không biết tôi có thể xem hợp đồng anh đã ký được không?
Nhân tiện, Hank's có tổng cộng bao nhiêu món? Anh đã tính toán cần bao nhiêu vốn để mở một cửa hàng chưa?"
Charles gật đầu, không có sức lực lấy một chồng văn kiện từ trong túi xách ra, "Đây là hợp đồng chúng tôi đã ký kết, không biết cô có biết ngoại ngữ hay không, tôi có thể hỗ trợ phiên dịch một chút.
Đây là những thông tin mà tôi đã thu thập được trong nửa tháng đến Hạ Hoa, chẳng hạn như số lần và lượng thịt mà người lao động bình thường ăn mỗi tháng, việc phân bổ tiền lương cho mọi người, ngân sách xa xỉ một tháng… Dù sao thì những thứ linh tinh đó đều ở chỗ này, so với tưởng tượng trước khi tôi đến Hạ Hoa, có chênh lệch quá lớn."
Kha Mỹ Ngu hiểu rất rõ rằng người trong nước có quan niệm tiêu dùng rất bảo thủ.
Tính tiết kiệm đã khắc sâu vào xương tủy, ăn một bữa thịt là điều là khi có việc đáng ăn mừng, tuy nhiên, nếu đi ăn nhà hàng vào dịp Tết, cũng bị người ta nói là thèm ăn, sống không tốt.
Các mặt hàng bán chạy nhất trong các khách sạn quốc doanh là màn thầu, bánh bao hấp chay, canh suông mì sợi, kinh phí chưa tới năm mươi xu, thực chất chỉ để lấp đầy bụng.
Cô cúi đầu đọc kỹ rồi đưa những gì mình đã đọc cho Ứng Yến.
Hai vợ chồng nghiêm túc xem một lần, nhìn nhau.
Kha Mỹ Ngu cười khẽ nói: "Không biết tổ chức hỗ trợ gì cho các anh?"
Hội từ thiện này kéo dài cả ngày, trên thực tế, từ khi khách nước ngoài bước vào hội trường, rất nhiều bạn đồng hành khác cũng đã đến nói chuyện với nhau nhưng không ai để ý đến anh ta. Điều này cũng cho thấy hạng mục anh ta đề xuất có kết quả bất ngờ!
Hơn nữa, mục đích sâu xa hơn của việc thành lập hội từ thiện là để cho phép những người trong và ngoài nước thành lập các tổ đội, nói là tự do kết hợp, nhưng chẳng phải là làm suy yếu tỷ lệ khách nước ngoài trong tổ chức sao?
Hơn nữa có người địa phương gia nhập, rất nhiều công việc có thể tiến hành thuận lợi, không cần tổ chức đảm nhiệm mọi chuyện, rất nhiều lợi ích!
Vì vậy, dù rất nản lòng thoái chí nhưng anh ta vẫn thành thật trả lời hai người: “Hạng mục của chúng tôi không bị ràng buộc bởi các quy định về cửa hàng hợp doanh công-tư hiện hành. Chỉ cần giao một nửa lợi nhuận cho tổ chức, một phần tư được tái đầu tư để mở rộng quy mô, thuê nhân viên địa phương, trả lương và phúc lợi tốt cho họ, đồng thời đảm bảo tiền và hàng hóa nhận được từ Hạ Hoa không bị đưa ra nước ngoài là được."
Bọn họ đều dự định định cư ở Hạ Hoa, cho nên những điều kiện này tự nhiên không khó khăn gì.
Hạ Hoa là một ổ vàng, chỉ cần việc kinh doanh có thể bén rễ thì có thể mang lại lợi nhuận khổng lồ, mặc dù hiện giờ kinh tế Hạ Hoa lạc hậu, nhưng với hàng trăm doanh nghiệp đang chờ đợi để phát triển, trong mắt những doanh nhân khôn khéo, đây đúng là thời điểm thích hợp để có cơ hội kinh doanh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-293.html.]
Nếu có thể thể hiện tài năng ở đây, ai sẵn sàng quay lại tranh đoạt với một nhóm người thông minh kiếm lợi nhuận nhỏ?
Việc nộp một nửa lợi nhuận lên có hơi đau lòng nhưng nửa còn lại cũng rất ấn tượng.
Kha Mỹ Ngu khẽ thở dài, "Tổ chức nói những người tham gia hội từ thiện như chúng tôi có thể đầu tư doanh thu vào hạng mục, nhận được một nửa lợi nhuận và hưởng thụ hai mươi năm?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Charles chuyển con ngươi, ngập ngừng nói: “Tổ chức chỉ nói tiến hành đấu giá, nhưng nếu có đầu tư thêm thì sẽ có cách giải thích khác.
Tổ chức tập hợp chúng tôi, cũng suy xét đến việc rất nhiều người mang theo kỹ thuật nhưng không có đủ tiền tài. Vì vậy cũng có những kế hoạch khác, chẳng hạn như hợp tác công tư, dù sao thì sẽ có nhiều người tham dự vào một hạng mục, lợi nhuận bị chia cắt, càng có lợi hơn cho mục đích ban đầu của tổ chức.”
Ứng Yến gật đầu, cười khẽ: "Một vị bên trên nói, thực ra không nhất thiết cả nhóm phải giàu có, có thể làm cho một nhóm nhỏ trở nên giàu có, sau đó thúc đẩy những người khác. Ví dụ như khi chúng ta bắt đầu một hạng mục, chắc chắn phải kêu gọi công nhân, chia sẻ không ít gánh nặng vấn đề sinh kế của người dân cho tổ chức.
Việc vận hành hạng mục phải nhằm mục đích nâng cao trình độ kinh tế và khoa học kỹ thuật của đất nước. Nhu cầu của người dân được chia thành bảy cấp độ, chỉ khi đáp ứng được những nhu cầu sinh tồn cơ bản, chúng ta mới có thể theo đuổi những mục tiêu cao hơn.
Nói một cách đơn giản, giải phóng sức sản xuất là phương hướng nỗ lực trước mắt của nước ta.”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Ứng Yến và Kha Mỹ Ngu, Charles kích động hỏi: "Cho nên, hai người có muốn cùng tôi thực hiện hạng mục này không?"
“Tôi có ý tưởng như vậy.” Kha Mỹ Ngu lên tiếng trả lời, “Tôi đã xem kế hoạch của anh. Đất nước chúng tôi đã có nhiều nơi thực hiện chăn nuôi gia súc và gia cầm trên quy mô lớn, chúng tôi chạy ngược chạy xuôi có thể giải quyết vấn đề này.
Việc quảng cáo, trang trí và lựa chọn địa điểm đều có thể xử lý, nhưng yêu cầu anh cung cấp công thức, thương hiệu và mô hình quản lý có trong hợp đồng.”
Charles sảng khoái nói: “Chỉ cần hạng mục của chúng ta có thể đi vào hoạt động, lợi nhuận chia ba bảy, tôi lấy ba phần.”
Lần này anh ta đã rút kinh nghiệm, không còn liều lĩnh lao về phía trước nữa, “Nếu hai người có hứng thú,” anh ta ngượng ngùng gãi đầu: “Hôm nay chúng ta liền ký hợp đồng, chỉ một chút, bất kể hạng mục có thể tiếp tục hoạt động bình thường hay không thì cũng được, chi phí bản quyền trả cho anh em nhà Jane cũng chia theo ba bảy, thế nào?"
Anh ta có một phần gia sản ở nước ngoài, nhưng không đủ khả năng trả khoản tiền bản quyền lớn hàng năm cho anh em nhà Jane trong suốt 50 năm.
Người khác không xem trọng hạng mục này, hy vọng của anh ta không lớn, có thể tránh được một số rủi ro trước đó là tốt nhất!
Ai bảo anh ta cũng là một doanh nhân?
"Được." Ứng Yến và Kha Mỹ Ngu không cần trao đổi, cả hai đều gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức, bọn họ đến gặp nhân viên tổ chức hội từ thiện lần, làm các thủ tục và ký kết hợp đồng hợp tác dưới sự chứng kiến của tổ chức, ghi lại chi tiết phương thức hợp tác, phân chia lợi nhuận, chịu rủi ro…
Sau khi làm xong công việc thì trời đã tối, Charles nghĩ chỉ cần anh ta không quậy phá nữa thì giá trị con người của anh ta vẫn đủ để trang trải ba phần tiền bản quyền trong năm mươi năm, một cảm giác nhẹ nhàng không nợ nần, khiến tảng đá trong lòng anh ta tan thành từng mảnh.
Ba người thỏa thuận, hai tháng sau, nhân dịp nghỉ hè, khai trương Hanks một cách vô cùng náo nhiệt!
Sau khi trao đổi địa chỉ và thống nhất thời gian, địa điểm gặp nhau vào ngày mai, bọn họ chia tay nhau.
Khi ra khỏi cửa, Ứng Yến và Kha Mỹ Ngu mới phát hiện anh em đại viện vẫn chưa rời đi.