Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 285

Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:46:19
Lượt xem: 32

Vợ anh cũng không cần sợ gia cảnh của người khác bởi vì anh cũng là người chống lưng mạnh mẽ.

Có điều chuyện này còn cần hai, ba năm nữa, trước lúc ấy, anh cần phải tạm thời mượn ô dù từ những người từng nhận ơn của nhà họ Tần.

Còn Kha Mỹ Ngu vẫn chưa có tính toán gì cho nghề nghiệp tương lai, cô chỉ cần không phải động não là được.

Ứng Yến xoa đầu cô: “Hay là em mở lớp huấn luyện đi.”

Kha Mỹ Ngu bĩu môi: “Cái đó có gì lạ đâu? Ở thủ đô đầy lớp huấn luyện rồi, tinh thần và sức lực của em có hạn, một người có thể trông được mấy đứa trẻ? Nếu tìm giáo viên, em coi thường năng lực của họ.

Hơn nữa làm giáo viên mệt lắm.”

Quan trọng nhất là điểm hòa bình còn tăng chậm, suy cho cùng thì phạm vi ảnh hưởng cũng có hạn mà.

“Nếu như người em huấn luyện là giáo viên ngoại ngữ cực giỏi thì sao?” Ứng Yến cười: “Nếu em mà dạy học sinh, chắc chắn sẽ rất vất vả. Dù sao năng lực, tư duy, nền tảng cả đám trẻ không giống nhau, độ khó khi dạy dỗ cũng khác biệt.

Có khi gặp phải người ngu ngốc, em có thể bị chọc tức nhảy dựng lên.”

Kha Mỹ Ngu chớp mắt: “Có gì khác biệt sao? Đều là huấn luyện mà, học sinh huấn luyện xong cũng có khoảng cách không nhỏ, hơn nữa không phải giáo viên ngoại ngữ nào cũng ưu tú. Mà người ưu tú cũng không thể tìm em để được bồi dưỡng.

Hơn nữa ngoại trừ du học sinh ra, thói quen phát âm, dùng từ của các giáo viên ngoại ngữ khác đều được bồi đắp qua bao năm rồi, muốn uốn nắn thì phải đập đi xây lại!”

“Khác biệt rất lớn đấy.” Ứng Yến nắm tay cô, mười ngón tay đan nhau, rõ ràng là nắm tay bình thường giữa những cặp đôi nhưng anh lại làm vô cùng mờ ám: “Em dạy giáo viên miễn phí mà giáo viên sẽ phải phục vụ trong bộ máy bồi dưỡng giáo dục em mở ra trong vòng năm năm.”

Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu nghĩ, sau đó cười nói: “Như thế những thứ em muốn dạy cho đám nhỏ có thể được truyền đạt tới bọn chúng qua một loạt giáo viên khác. Cách thức dạy học, quan niệm của giáo viên cũng đều do em đào tạo ra.

Giáo viên em vất vả đào tạo ra, kể cả sau năm năm họ rời đi thì em cũng có thể kiếm lại được cả gốc lẫn lãi của việc bồi dưỡng mà. Những giáo viên kia ra ngoài xã hội, dù là làm thuê hay tự mình mở lớp huấn luyện thì đều có thể dạy được ra những học sinh ưu tú.

Cống hiến của em với xã hội cũng từng chút một được mở rộng.”

“Đúng thế.” Ứng Yến gật đầu: “Em xem trong hai năm học đại học, em nhiệt tình nâng cao trình độ ngoại ngữ cho mọi người. Nếu như cách đó của em được các giá viên khác sao chép, vậy có phải sức ảnh hưởng sẽ tương đối lớn không.”

Vừa nghe đến sức ảnh hưởng lớn, trong đầu Kha Mỹ Ngu đã lập tức phiên dịch nó thành điểm hòa bình bất tận!

Điểm hòa bình có quan hệ mật thiết với cuộc sống của cô, nếu đã có thể có điều kiện suy xét thì Kha Mỹ Ngu không có ý định để mình chịu ấm ức.

“Tình hình thủ đô ngày một biến động, lúc bắt đầu bộ máy bồi dưỡng có thể coi như làm công ích xã hội để lấy danh tiếng trước. Đợi sau khi kinh tế mở cửa, lại phân các lớp bồi dưỡng thành mấy loại hình khác, giống như bồi dưỡng bình thường, giáo trình tinh chọn, giáo trình nâng cao, mỗi loại tiêu chuẩn thu học phí và trình độ đầu ra cũng khác nhau.

Trong nước Hạ Hoa chúng ta, loại người gì dễ kiếm tiền nhất, đó chính là tiền từ trẻ con và phụ nữ. Dạy dỗ đám trẻ là điều mà gia đình nào cũng chú trọng đầu tư. Chỉ cần để họ nhìn thấy bộ máy huấn luyện của em có hiệu quả, còn cần người khác đến quảng cáo nữa sao?

Mặc dù chúng ta lắm tiền lắm nhà nhưng nhiều lúc cống hiến của con người cho xã hội cũng rất tục tằng, họ dùng tiền để cân đo.”

Nói xong, Ứng Yến thở dài một hơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-285.html.]

Kha Mỹ Ngu đã chìm vào trong ảo tưởng anh vẽ ra.

Cô không sợ tục tằng, hai kiếp cô đều chưa từng đường đường chính chính kiếm ra tiền, cũng không làm được cống hiện cao thượng gì cho đất nước, cho xã hội.

Mặc dù hiện nay cô đã thực hiện được mục tiêu tự do uống trà sữa nhưng thế giới lớn như thế, đối với cô chiêu nhà giàu mà nói, bao nhiêu tiền cũng có thể tiêu bằng sạch.

Vì để bản thân có thể khôi phục lại mức sống trong thời đại này giống như đời trước, cô buộc phải xắn tay áo lên đánh một trận lớn.

Kha Mỹ Ngu cười vui vẻ, tâm hồn giống như thanh niên thời đại này, khi các ngành nghề của đất nước đang dần hưng thịnh, lòng cô rạo rực, muốn đánh một trận lớn, thiêu cháy vũ trụ nhỏ của mình!

“Đúng lúc chúng ta lắm nhà, quy hoạch vài căn xem như sân huấn luyện vây.” Kha Mỹ Ngu vừa sắp xếp sơ qua giấy tờ đất mà mình có.

Ngoại trừ quyên góp và bị người ta âm thầm cắt xén đi, nhà họ Tần vẫn còn không ít nhà, diện tích không lớn lắm, các phòng rải rác khắp nơi, thậm chí còn có vài căn ở vùng ngoại ô.

Nhưng nhìn từ góc độ của người đến từ tương lai, Kha Mỹ Ngu không thể không thán phục trí tuệ của ông cụ Tần.

Phải biết là sau này kinh tế Hạ Hoa phát triển nhanh chóng mặt, ở khu phố cũ dân cư đông đúc, cải tạo vừa chậm vừa khó khăn, các khu khai phá, khu công nghệ cao đều trải dài đến vùng ngoại ô, đến cả khu văn phòng của tổ chức, bệnh viện, trường học,... cũng được di chuyển toàn bộ.

Những giấy tờ đất ở thành phố khác đều nằm ở vành đai số hai như thành phố ven biển, khu danh lam thắng cảnh, ủy ban tỉnh...

Bây giờ sức lực của họ có hạn, không thể đến tận nơi kiểm tra.

Ứng Yến nói hiện giờ giao thông và thông tin liên lạc còn chưa tiện, kinh tế vẫn chưa mở cửa, để mặc những căn phòng kia trong dáng vẻ cũ đi, chúng vẫn được một số đơn vị xem như nhà ở phúc lợi, sau này có thời gian thì chậm rãi điều chỉnh lại, chỉ cần giấy tờ nhà trong tay, không sợ người ta la l.i.ế.m không đi.

Có điều nhà ở trong thủ đô và các thành phố lân cận đều nên quy hoạch lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ tới đây, Kha Mỹ Ngu lại thở dài.

Chuyện sung sướng nhất của nữ chính trong văn thập niên chính là lặng lẽ phát tài, sau đó đến thủ đô tìm một căn tứ hợp viện thích hợp, mua cho người nhà mỗi người một căn. Đến lượt cô thì ầm ầm ầm, một xấp giấy chứng nhận từ trên trời rơi xuống...

Cảm giác này khiến cô như anh hùng không có đất dụng võ, nói ra sẽ bị người ta đánh chết!

Hai người đi trên đường lớn, đến mùa hạ, bước trên con đường rộng rãi mới có thể cảm nhận được chút man mát, nhưng Kha Mỹ Ngu là một cái điều hòa hình người, vì thế hai người đến đâu cũng thấy dễ chịu, họ ngắm trăng, ngắm sao, nói chuyện trên trời, dưới đất, tưởng tượng ra tương lai rồi chậm rãi về nhà.

Ứng Yến không hề để ý đến cha ruột và mẹ kế đang làm gì trong nhà, anh đẩy thẳng cửa đi vào.

“Sao mới xuống nông thôn một chuyến mà đến phép tắc cơ bản nhất cũng không còn nữa rồi?” Ứng Hứa Huy bực bội, thấp giọng nói: “Ông ngoại con dạy con những gì, con quên hết rồi sao?”

Ứng Yến cũng không bước vào, anh chỉ ôm cánh tay, đá mũi chân, chặn kín cửa.

“Tôi đồng ý với yêu cầu của ông rồi, ngày mai tôi dẫn vợ tôi đi gặp người ta.”

“Ừm, dù sao cũng là bạn chơi cùng từ nhỏ đến lớn, không thể vì trưởng thành rồi mà xa cách nhau.” Ứng Hứa Huy gật đầu, ông ta tính ngày mai bắt đầu hành động hỏi về chuyện tài sản nhà họ Tần được trả về.

“Vợ tôi từ nông thôn lên, cơ thể yếu ớt, ông cũng biết đấy, tôi chả quan tâm chuyện gì, chỉ thương mỗi cục cưng này thôi. Thế nên...” Anh nhướn mày, cười hi hi: “Đồ cưới mẹ tôi để nhờ ở chỗ ông, có phải ông nên trả về rồi không?

Tôi thấy trên phố có không ít cô gái đeo trang sức trên người, mấy cái vòng tay, dây chuyền, khuyên tai gì đó vợ tôi cũng có thể đeo chút ít.”

Loading...