Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 279
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:46:09
Lượt xem: 36
“Sao thế, anh ở trong bộ đội đủ rồi à? Muốn làm chút chuyện khác rồi sao?” Tóc xoăn cũng là người trong gia đình tư sản có công với cách mạng, ông nội anh ta có quan hệ rất tốt với ông cụ Tần, nói đúng ra thì ông nội anh ta tự nhận như thế, mỗi lần nhà họ Tần có động thái gì là nhà anh ta lại làm theo, cứ thế bình an bước tiếp đến khi Hạ Hoa mới thành lập rồi vững gót cho tới bây giờ.
Nhà anh ta có tiền, cũng đã bắt đầu nghe được phong thanh rồi, họ nhúng tay đầu tư vào vài vụ làm ăn tư nhân, mặc dù lợi nhuận không nhiều, tiền về chậm nhưng có thể tích lũy quan hệ, hỏi han được tin tức nhanh chóng.
Đầu đinh không phủ nhận, anh ta gật đầu: “Trong quân doanh lục đục đấu đá không ít, mệt sống mệt c.h.ế.t mới được chút lương cỏn con, còn chẳng bằng giải ngũ sớm, tìm chút việc kiếm tiền nhanh để làm. Chúng ta là tục nhân, kiếm được nhiều tiền rồi cũng có thể diện hơn.”
“Đúng thế, cuối cùng anh ba cũng nghĩ thông rồi à?” Tóc xoăn cười vỗ tay: “Được rồi, sau này có cơ hội, anh em chúng ta chắc chắn sẽ không quên anh.”
Người đeo kính đẩy gọng kính trên sống mũi, cong môi: “Em có một tin tức mới.”
Hoàng Chi Vinh nhướng mày, hứng thú hỏi: “Anh tám có tin gì? Nếu như chỉ là tin bình thường, chắc chắn anh tám sẽ không hé miệng.
Xem ra em cũng phải lấy tiền tiêu vặt ra để theo sau các anh kiếm một khoản rồi.”
Hai người kia cũng hưng phấn, tỏ vẻ xin rửa tai lắng nghe: “Em tám, em đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc là có tin gì thế? Em theo đám kia cả ngày, chắc chắn tin tức nhanh nhạy hơn bọn anh.”
Lão bát cười cười: “Cũng không phải vụ làm ăn lớn gì, mấy anh em của chúng ta chơi đùa chút cũng đủ rồi.
Ở chợ Thiên Cơ, có xương dệt có quy mô đứng thứ ba cả nước, trước đây họ mới nhận được một đơn quốc tế rất lớn nhưng vì nhân viên phòng sản xuất lơ là, làm sai kiểu dáng, sau khi làm hoàn thiện hết rồi họ mới biết mình sai.
Chất liệu rất tốt, số lượng cũng nhiều, màu sắc phong phú, chỉ là chiều rộng hơi hẹp, được một phần ba mét, dù cho làm chăn màn hay quần áo may sẵn thì kích cỡ đều không đủ.”
“Hả?” Tóc xoăn thắc mắc: “Một phần ba mét không rộng nhưng may quần áo cho trẻ con cũng đủ mà, làm sao để kiếm lợi nhuận?”
Lão tám lại đẩy kính cười: “Nói thì nói vậy thôi nhưng số lượng vải quá nhiều, nếu như kê khai chắc chắn sẽ có người hỏi. Ai cũng không muốn gánh trách nhiệm nên bọn họ mới nói chỗ vải kia là đầu vải thải ra của đơn hàng quốc tế.
Nếu đã là hàng thải ra đương nhiên giá cả rất thấp, lại thêm em với người phụ trách bộ phận sản xuất bên kia có qua lại, chúng ta có thể dùng giá rất thấp để mua nó lại.”
Đầu đinh tiếp lời: “Chúng ta lấy được vải rồi thì bán ra với chất lượng tốt, đúng là một vốn bốn lời!”
Sau đó bốn người kích động bắt đầu phân chia nhiệm vụ, lão tam phụ trách vận chuyển, lão ngũ đầu tư tiền, lão bát đàm phán, lợi nhuận chia hai, ba, bốn, đến Hoàng Chi Vinh cũng được hưởng một phần!
Kha Mỹ Ngu híp mắt, cười khẽ, con ngươi đảo qua lại, làm sao đây, cô cực kỳ muốn ăn chặn...
Ăn cơm xong, bốn người kia tươi cười chào nhau rồi rời đi, không hề phát hiện ra Ứng Yến có gì khác lạ.
Hoàng Chi Vinh lại nói thêm vài lời giả lả, tỏ rõ mình và anh Cửu cực kỳ thân thiết, quen thuộc.
Lúc Ứng Yến về, anh vơ lấy cốc nước uống ừng ực một hơi, cười nói với Kha Mỹ Ngu: “Xong rồi.
Quả nhiên giống hệt như anh nghĩ, ông bà ngoại anh được sửa án, tấn cả tài sản đều được trả về. Trước đó họ từng nhận con gái nuôi nhưng lại thua trong tay con gái nuôi với thằng con rể kia nên trước khi qua đời đã viết di chúc cắt đứt quan hệ với hai người đó, chỉ nhận một mình anh.
Vừa rồi anh nhận được tin nên lấy tư liệu đến đơn vị kiểm tra, mở giấy nhắn, trực tiếp lấy được toàn bộ đồ về.”
“Sau này chúng ta lại lấy vài phần quà lớn để cảm ơn mọi người, có mọi người cùng nhau ra sức nên của cải nhà họ Tần mới được trả về gần như trọn vẹn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-279.html.]
Kha Mỹ Ngu cười gật đầu, cô không hỏi được trả về bao nhiêu mà chỉ kể lại vắn tắt chuyện bốn người kia vừa nói.
Ứng Yến im lặng một lát rồi cười: “Vợ à, em muốn hớt tay trên sao?”
Cô lý lẽ hùng hồn gật đầu nói: “Đúng thế, lỗi sai của xưởng dệt kia là chuyện đã rồi, mà họ còn muốn che đậy sai lầm, trốn tránh trách nhiệm, những người bên này nhân cơ hội mua thấp bán cao, chúng ta giành lợi ích từ đó cũng chẳng có gì sai cả phải không?”
“Đúng là không sai.” Anh xoa đầu cô: “Nếu như chúng ta có thể hợp lý hóa quy trình, coi như đây là mối đầu tư thì bên cạnh việc có thể kiếm được lợi ích lớn nhất ra, ta còn có thể khiến đám người kia tức đến nhảy dựng lên.
“Kia là anh em của anh đấy.” Kha Mỹ Ngu Kha Mỹ Ngu xoa cằm, chớp mắt: “Hơn nữa còn có em mười cơ mà...”
Ứng Yến yêu thích ôm người vào lòng, hôn cô: “Cần bạn bè làm gì, đương nhiên là lúc gặp khốn khó mới có thể thấy được chân tình, cùng nhau xông vào núi đao biển lửa, giúp bạn không tiếc cả mạng sống chứ không phải c.h.é.m bạn hai dao.
Có vài chuyện làm thì cũng đã làm rồi, anh không ngốc, mặc dù anh không ở thủ đô nhưng tai vẫn nghe, mắt vẫn thấy, ai thật lòng, ai giả ý, năm năm qua còn không đủ để nhìn rõ sao?
Anh không nói chỉ vì không muốn làm em bị bẩn tai.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu chớp mắt: “Nói thì nói thôi, anh không nói, sau này em gặp người khác em sẽ không biết cảnh giác, phải chịu thiệt thì biết làm sao?”
Ứng Yến nghiêm túc nhìn cô một lúc, mặc dù anh thực sự có thể bảo vệ cô an toàn theo cách của riêng mình, anh cũng tin cô có năng lực, không dễ dàng chịu thiệt nhưng mọi chuyện chỉ sợ lỡ như...
“Được rồi, mấy ngày tới anh sẽ kể cặn kẽ chuyện trước đây cho em nghe.”
Lưu Tiểu Sơn đúng giờ tới đón họ, thấy thức ăn trên bàn sạch bong, chỉ còn lại gia vị, anh ta ngẩn ra.
Ứng Yến ồ một tiếng: “Hết cách rồi, hai vợ chồng tôi quanh năm dưới quê, ăn uống thiếu thốn nên sức ăn hơi lớn chút.
Không biết tiền lương của cục trưởng Ứng có đủ cho hai vợ chồng tôi ăn không?
Đừng vì chúng tôi quay về mà khiến ông ta phải gánh vác trách nhiệm quá lớn đấy, nếu không hai chúng tôi bất hiếu quá.”
“Không đâu.” Lưu Tiểu Sơn vội cười nói: “Mấy năm nay cục trưởng Ứng tiết kiệm cái ăn cái mặc, bà chủ cũng không phải người tiêu xài hoang phí, ba cô chủ trong nhà lại ngoan ngoãn hiểu chuyện. Tiền lương hàng tháng đều tiết kiệm được không ít, tất cả để lại hết cho cậu đấy.”
“Vậy thì tốt rồi, hai chúng tôi có thể ăn lượng thức ăn của bảy, tám người mấy người, nếu điều kiện trong nhà không tệ, tôi cũng không cần phải để bụng mình chịu ấm ức.”
Lưu Tiểu Sơn lái xe trở họ về khu nhà.
Nơi này cách trung tâm thành phố một khoảng khá xa, theo quy hoạch đời sau, đây chắc là vị trí vành đai ba.
“Tiểu Lưu, đây là họ hàng của nhà họ Ứng sao, phô trương vậy à, lại còn để cậu lái xe đi đón nữa?”
Lưu Tiểu Sơn vừa xuống xe, chạy qua mở cửa đã bị các bà, các thím xách theo cái giỏ vây quanh.
Từ đầu năm nay, chợ Nam Phong đã bắt đầu có chỗ bán hàng chia ra thành đơn vị theo công xã ngoại ô, đồ bán đều là thứ thôn dân sản xuất xong còn giữ lại, cả các loại trứng, thịt trong nhà nuôi được. Bình thường đều mở chợ sáng, đến trưa là người giảm hẳn.
Có rất nhiều người chọn giờ này đi chợ để kiếm đồ rẻ.
“Đây là cậu chủ nhà cục trưởng Ứng.” Lưu Tiểu Sơn cười nói: “Vừa từ nông thôn về, sau này sẽ thường xuyên ở đây, còn cần các thím, các bà để ý, chăm sóc nhiều.”
Mắt mọi người nhìn Ứng Yến sáng lên, chưa kịp nói gì thì ánh nhìn của họ chuyển từ anh sang cánh cửa còn lại vừa được mở ra.