Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 278
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:46:08
Lượt xem: 27
Hiệu quả cách âm của phòng không tốt lắm, ít nhất với giác quan nhạy bén, Kha Mỹ Ngu nghe rõ từng lời họ nói không sót chữ nào.
Cô không ngừng quay đầu nhìn người đàn ông kia, chỉ có thể nói vận mệnh của người đàn ông Ứng Yến này chả ra sao cả, đã thiếu thốn tình cảm rồi còn phải sống trong tính toán, quá mệt mỏi.
“Nhìn gì thế?” Ứng Yến vào phòng, cốc trán cô, buồn cười hỏi.
“Chả có gì cả, chỉ cảm thấy anh lăn lộn ở thủ đô cũng chả được nước non gì.” Kha Mỹ Ngu vô cùng thẳng thắn: “Sao anh lại kết bái anh em với đám kia thế?”
Ứng Yến bất đắc dĩ nhún vai: “Trẻ tuổi mà, lúc đó không có ràng buộc lợi ích, ai có nắm đ.ấ.m cứng, có đông người thì người đó xưng vương.”
“Lúc đó mặc dù ông ngoại anh chỉ là giáo sư thủ đô nhưng ông nhiệt tình, hiếu khách, cùng bà ngoại anh phân phát tài sản, quen biết rộng rãi. Anh vác cái vỏ vàng nặng nề như thế, đương nhiên bên cạnh có không ít người.
Hơn nữa tình cảm của con cháu trong đại viện thủ đô trước khi bước chân vào xã hội cũng rất đáng tin, có mấy người ở đấy nên anh cứ chấp nhận kết bái thôi. Mười anh em, Đông Tây Nam Bắc bốn đại viện chỗ nào cũng có.
Đều là đám người bình thường đi chơi khắp nơi với nhau, cũng chẳng chính thức kết bái gì, vào một lần khi đang ăn cơm thì xếp thứ tự, sau đó gọi nhau mãi thì thành quen thôi.”
Nói rồi, Ứng Yến không hề khách sáo gọi một bàn đầy đồ ăn.
Lưu Tiểu Sơn không nhịn được nhíu mày, mặc dù đám con ông cháu cha kia không thiếu tiền nhưng họ cũng không phô trương lãng phí thế, hai người này, tính cả anh ta nữa ăn hết được bàn đồ ăn cho bảy, tám người sao?
“Thôi được rồi, ở đây không có chuyện của anh nữa, anh trả tiền xong rồi về là được.”
Lưu Tiểu Sơn vội nói: “Cục trưởng Ứng dặn dò tôi nhất định phải đón cậu về nhà.”
“Không cần đón tôi cũng biết đường về.” Ứng Yến châm chọc nói: “Nếu không ở thủ đô này tôi còn có thể về đâu?”
Lưu Tiểu Sơn cười gật đầu: “Đúng thế, kia mới là nhà của cậu.”
“Vẫn ở chỗ cũ nhỉ?”
Thủ đô hoa lệ nhất khiến người ta cắm đầu chen và trung tâm, lấy cung điện dựng theo kiến trúc của hoàng đến thời cổ đại làm trung tâm, trải dần ra ngoài.
Kiến trúc lúc trước rất chắc chắn, kể cả trên trăm năm thì tu sửa xong vẫn có thể vào ở được.
Có thể nói đại viện Đông Tây Nam Bắc là nơi ở của những người quyền thế ngập trời trên cả nước Hạ Hoa này.
Mà nơi đó là nơi ở hoàng đế cổ đại xây dựng cho các thần tử, mỗi một nơi đều dựng theo quy cách của tứ hợp viện có hai lớp, có năm phòng chính và các phòng phụ, hai bên chái nhà có ba phòng, hành lang, cửa thùy hoa, phòng ba gian và cả một toà bốn gian, ngoài ra còn có đình viện sáng sủa, có thể trồng hoa nuôi cá, chăm chó, mèo, ở thế nào cũng rất thoải mái.
Bên ngoài bốn đại viện đều là các chung cư mới xây, diện tích lớn, đây cũng là nơi người người tranh nhau phô bày địa vị.
Lúc đó vì cưới được con gái nhà họ Tần nên nhà họ Ứng được ở trong đó, hơn nữa còn giành được nhà ở tầng một hiếm có, có sân vườn, bốn phòng ngủ hai phòng khác, đây là đãi ngộ ở mức cao nhất.
Vẻ mặt Lưu Tiểu Sơn ngượng ngùng: “Cục trưởng Ứng phụ trách xây dựng cây xanh ở thành phố, đơn vị phân nhà, đi làm, tan làm đều rất tiện.”
“Cậu rời đi năm năm, chưa chắc đã biết chỗ đó, đợi ăn cơm xong, tôi lái xe đưa cậu về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-278.html.]
Ứng Yến nhướng mày, dựa lưng vào ghế, một tay đặt lên lưng ghế Kha Mỹ Ngu, giống như kéo người vào lòng mình.
“Nhà đơn vị phân cho? Mấy phòng ngủ, mấy phòng khách, có chỗ cho tôi ở sao?”
“Bây giờ nhà họ Ứng có những ai?”
Lưu Tiểu Sơn cúi đầu, nghiêm túc đáp: “Có ba phòng ngủ, một phòng khách, phòng không lớn như tứ hợp viện lúc trước cậu ở, cũng không sáng sủa như căn hộ bên cạnh đại viện Nam. Nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cục trưởng Ứng hưởng ứng lời kêu gọi của tổ chức, đơn giản hóa mọi thứ nên mới chủ động yêu cầu chuyển nhà.”
“Trong nhà có cục trưởng Ứng và bà chủ, ba cô chủ, bà chủ đã thu dọn phòng ngủ cho cậu xong cả rồi, phòng đón nắng, còn có ban công nhỏ.”
Ứng Yến gật đầu: “Vậy được, cậu ra ngoài đi dạo một lát đi, đợi hai tiếng nữa thì quay lại đón chúng tôi.”
Lưu Tiểu Sơn đồng ý rồi rời đi với cái bụng rỗng, sau khi quay người lại, vẻ mặt anh ta u ám.
Đợi người kia đi rồi, Ứng Yến mới sát lại chỗ Kha Mỹ Ngu, khẽ cười, thương lượng với cô: “Vợ ơi, em nói xem chúng ta có nên ở đó không?”
Kha Mỹ Ngu đảo mắt: “Ứng Yến, anh nói xem cha anh gọi anh về đây là vì lý do gì?
Theo lời anh nói, quan hệ của anh với cha anh không tốt chút nào, anh vốn không có khả năng làm lành mối quan hệ cha con với ông ta. Rốt cuộc ông ta có âm mưu gì?”
Ứng Yến nhếch môi: “Một là tạo ra biểu hiện giả dối cha hiền con hiếu trước mặt người ngoài, thông qua anh để lấy được lợi ích. Ví dụ như có lẽ một phần tài sản của ông bà ngoại anh đã được trả về, ông ta muốn ăn chặn. Hoặc là ông ta muốn quang minh chính đại mượn mối quan hệ của nhà họ Tần, hoặc là những người anh em kia của anh.
Hai là từ những gì Lưu Tiểu Sơn biểu hiện, bọn họ không biết anh đã kết hôn rồi nên muốn gán ghép anh với người nào đó.
Còn những lý do khác tạm thời anh chưa nghĩ ra.”
Kha Mỹ Ngu gật đầu: “Vậy anh định làm thế nào?”
“Lưu Tiểu Sơn bám sát anh là vì không muốn để anh liên lạc nhiều với người khác, mà tình cờ bốn người kia lại xuất hiện ở nơi này, chuyện này quá mức trùng hợp rồi, vì thế anh cần em che giấu giúp anh, đợi sau khi cơm nước được mang lên, anh ra ngoài một lát rồi về ngay.
Rút củi đáy nồi hộ ông ta rồi hai chúng ta về nhà họ Ứng đối phó với họ!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cái này đơn giản.” Kha Mỹ Ngu cũng cười giống như mèo trộm được cá: “Em thích nhất là tác oai tác quái! Bây giờ anh không nhìn rõ tình hình thực tế của bản thân, không biết trời cao đất dày, là cậu ấm kiêu căng quen được người ta cung phụng.
Còn em là người ỷ vào nhan sắc câu người giàu, đến nhà chồng rồi bắt chẹt lấy anh là có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, làm mình làm mẩy, ghét bố mẹ chồng với em gái chồng. Hai vợ chồng ta hợp sức để người ta biết những thứ không phải của mình thì đừng trông đợi làm gì!”
Ứng Yến khôi phục ký ức rồi nên Kha Mỹ Ngu không thèm giấu giếm bản lĩnh của mình nữa, cô dùng bùa chú hóa thành dáng vẻ của anh ngồi ngay bên cạnh mình.
Còn Ứng Yến lấy bùa ẩn thân và bùa chạy nhanh trèo qua cửa sổ rời đi.
Mỗi một đầu bếp trong Hoàng Hạc Lâu đều là hậu duệ của ngự trù, ai cũng có hai, ba món chiêu bài, mà lúc này đồ ăn đã được lục tục mang lên.
Trước đồ ăn ngon, tâm trạng Kha Mỹ Ngu luôn rất tốt, cô vừa chậm rãi, tỉ mỉ thưởng thức, vừa dỏng tai lên nghe chuyện hóng hớt, nhất là mấy người ở phòng bên cạnh.
“Ý của ông cụ là hai năm sắp tới sẽ phải đối mặt với nền kinh tế dần dần được mở cửa, chúng ta phải tranh thủ làm người được ăn món hời đầu tiên.” Mặc dù đầu đinh quanh năm trong bộ đội nhưng năng lực ở các mặt khác của anh ta không được tính là xuất sắc, anh ta có thể làm tới vị trí phó đoàn này cũng là dựa vào người nhà tạo quan hệ, chạy chui cho anh ta.
Ứng Yến rời đi năm năm nhưng năm năm này là thời kỳ thủ đô biến động, mấy người cố bám lấy nơi này như họ cũng chẳng sung sướng gì, ngày nào tim cũng vọt lên tận họng, dù vậy rất nhiều người dần dần rời xa trung tâm quyền lực.
Năm nay anh ta đã hai tám tuổi rồi, nhìn thì có vẻ trẻ đấy nhưng thời kỳ tố chất cơ thể ở mức huy hoàng nhất đã sắp qua rồi, ở thời bình, anh ta không có bao nhiêu chiến công có thể lập được. Anh ta phải chuẩn bị trước cho bản thân mình.