Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:46:06
Lượt xem: 33
Ứng Yến ừm một tiếng, không tiếp lời, anh quay đầu nhìn Kha Mỹ Ngu: “Vợ ơi, đi chào hỏi một tiếng với anh đi? Lát nữa chúng ta lại về phòng riêng ăn cơm nhé?”
Kha Mỹ Ngu im lặng nhìn Ứng Yến rồi lại nhìn Hoàng Chi Vinh, câu anh Cửu kia đã làm cô buồn nôn muốn c.h.ế.t rồi...
Sớm biết vậy, cô đã không làm nũng gọi anh Cửu, anh Cửu, gọi đến quen miệng luôn!
Rõ ràng anh biết thế rồi còn không sửa lại, không biết trong lòng anh có suy nghĩ gì đây.
Cô không thèm nể nang gì hừ lạnh một tiếng: “Đây là địa bàn của anh, khách theo chủ mà.”
Ứng Yến khẽ cười, kéo cô vào trong: “Em là vợ anh, anh nghe theo em hết.”
Kha Mỹ Ngu vẫn khó chịu: “Em hay nghe nói anh em như tay chân, đàn bà là quần áo!”
Trên mặt Hoàng Chi Vinh đi trước mang theo sự khinh miệt và chế nhạo, không biết người đẹp này anh Cửu tìm đâu ra, đẹp thì có đẹp nhưng đầu óc có vấn đề. Nói chuyện với người thủ đô đều nói ba phần, đoán bảy phần, phát ngôn ra những lời ghét bỏ thẳng thừng thế này, thật không biết anh Cửu có thể vui vẻ ở cạnh cô bao lâu.
Thế nhưng Ứng Yến lại lập tức tiếp lời: “Anh có thể không cần tay với chân nhưng không thể không mặc quần áo, anh là người, cần liêm sỉ.”
Kha Mỹ Ngu không nhịn được bật cười, cô trợn mắt nhìn anh: “Mặt mũi anh để đâu rồi?”
Cô hiểu quá ít về anh, cô còn không biết anh kết nghĩa anh em với người khác, trong đó lại còn có một người em gái đấy, cũng không biết đến thủ đô rồi, anh sẽ thành cái dạng gì đây.
Có điều Kha Mỹ Ngu thích ứng hoàn cảnh rất nhanh, chủ yếu là trong tình huống bình thường, cô không thích mình phải chịu ấm ức, cô có gì thì nói đó.
Lòng bàn tay Hoàng Chi Vinh sắp bị móng tay đ.â.m thủng, vài bước chân thôi mà cô ta đi đến gian nan, trong lòng hối hận không thôi.
Biết trước thế, lúc đầu cô ta phải đòi sống đòi chết, mặt dày mày dạn xuống nông thôn với anh Cửu.
Hít sâu một hơi, cô ta mở cửa phòng ra, cười nói: “Anh ba, anh năm, anh tám, mọi người nhìn xem ai đây này!”
Quả nhiên trong phòng chỉ có ba người đàn ông cả tướng mạo lẫn khí chất đều xuất sắc, phong thái bễ nghễ của con cháu thế gia.
Họ ngước mắt lên, thấy phía sau em mười là một đôi nam nữ rất đẹp, đợi sau khi nhìn rõ, họ vội đứng dậy nhiệt tình, vui vẻ tiến lên muốn ôm Ứng Yến.
Ứng Yến cười ôm vợ mình lùi về sau một bước: “Làm gì, làm trò gì thế? Đàn ông đàn ang với nhau mà thân mật thế làm gì?
Vừa nãy vợ em ghen rồi đấy, ôm các anh thêm nữa, cô ấy sẽ bắt em quỳ bàn giặt mất!”
Mấy người đều khựng lại, nhìn nhau sau đó nhìn Hoàng Chi Vinh.
Hoàng Chi Vinh cười nói: “Các anh nhìn em làm gì? Bây giờ mười anh em ta chỉ có em độc thân thôi, em sẽ cố gắng tìm bạn đời, tiền mừng mấy năm qua em nhân lên gấp bội rồi đòi lại hết, các anh không ai thoát đâu.”
“Đương nhiên phải thế rồi, em là em mười cưng của bọn anh, chắc chắn các anh sẽ chuẩn bị cho em của hồi môn phong phú!” Người đàn ông đầu đinh mặt mũi cương nghị, thân hình đĩnh đạc, vừa nhìn đã biết là người được rèn giũa trong quân doanh, cả người tỏa ra chính khí.
“Trừ người đàn ông không thể chuẩn bị đồ cưới cho lão Yêu, tất cả người còn lại mau nói đi.” Người nói chuyện tóc hơi bồng, dày như đội thêm cái mũ, trên người là chiếc áo sơ mi kẻ ca rô rất hiếm thấy trong thời này, đồng hồ trên tay là nhãn hàng nhập khẩu, dù cách xa vài mét, mùi nước hoa trên người anh ta cũng xộc vào mũi Kha Mỹ Ngu.
Nói xong, anh ta còn huých người bên cạnh.
Cái người thong thả bật chiếc máy lửa màu bạc xoành xoạch, từ đầu đến giờ hết nhìn Ứng Yến rồi lại liếc Kha Mỹ Ngu kia đứng dậy như phông nền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-277.html.]
Kiểu tóc 7/3, áo sơ mi trắng, quần lam, trên sống mũi là gọng kính nhỏ màu bạc, mắt hẹp dài, mũi cao thẳng, khí chất nho nhã lại xen chút xa cách thực sự khiến con gái yêu thích không thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này anh ta ồ một tiếng, hơi nhếch môi: “Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”
“Ha ha, xem xem, vẫn là lão tám thương lão Yêu nhất, mấy chữ này đúng là thực dụng hơn một chuỗi dài của chúng ta.” Tóc xoăn cười ha hả, sau đó nói với Ứng Yến: “Lão Cửu, anh em chúng ta ngóng trời ngóng đất ngóng sao trăng, cuối cùng cũng ngóng được em về rồi. Bây giờ mấy người ăn trước, sau này hẹn thời gian rồi mời tất cả cùng tới.
Em không biết đấy thôi, từ khi mấy anh em lần lượt lấy vợ, rất khó có dịp tụ tập lại.”
Ứng Yến gật đầu.
Đầu đinh cảm thán: “Lão Cửu, mấy năm nay em chẳng phúc hậu gì cả, nói đi là đi ngay, không nhắn nhủ gì cho các anh em.
Hai năm đầu, các anh em tìm em sắp phát điên lên, vẫn là em mười tìm ông Quách hỏi thử, biết em bình an, mọi người mới yên tâm.”
“Làm phiền mọi người rồi.” Ứng Yến gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.
Có điều mọi người đã quen rồi, họ lặng lẽ đánh giá hai người.
“Lão Cửu, không giới thiệu sao?” Vẫn là người đàn ông đeo kính đột nhiên đóng nắp máy lửa lại, nhướn mày hỏi.
Hoàng Chi Vinh vội lên đánh anh ta: “Anh tám, đây là vợ anh Cửu, không phải mấy đồng chí nữ lúc trước đâu. Em thấy anh Cửu lo lắng lắm, anh đừng có cướp người đấy nhé!”
Người đàn ông nhíu mày, bất mãn lại có chút không kiên nhẫn lẩm bẩm: “Biết rồi, rõ ràng bọn họ hết người này đến người khác nhào lên, anh có làm gì đâu?”
Kha Mỹ Ngu nhìn họ mỗi người diễn một vai, sau đó nhìn người đàn ông cạnh mình đầy thương hại, cô thở dài: “Cuối cùng em cũng hiểu sao anh lại đột nhiên quyết định xuống nông thôn chi viện quốc gia, xây dựng nông thôn rồi.”
Một câu nói khiến không khí như đóng băng.
“Chào em dâu, quên không giới thiệu, anh là...” Người đàn ông đầu đinh ngại ngùng gãi đầu, cười nói.
Ứng Yến hơi dùng sức, hai người tiếp tục rời đi, anh còn vẫy tay: “Sau này hẹn sau nhé, em mời. Vợ em mù mặt, trí nhớ không tốt lắm, giới thiệu cũng phí công, quay đầu là cô ấy quên ngay ấy mà, các anh em không cần giới thiệu.”
Đợi người rời đi rồi, tóc xoăn đập mạnh đũa, cái chén trên bàn rơi xuống thảm nhưng không phát ra âm thanh.
“Con mẹ nó nhà họ Tần mất rồi, nhà họ Ứng cũng chỉ là thứ không thể vào giới thượng lưu, cậu ta có gì đáng để ngông nghênh chứ? Cậu ta còn tưởng mình vẫn là cậu chủ nhỏ nhà họ Tần, ai cũng cung phụng cậu ta sao?”
Hoàng Chi Vinh giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Có bản lĩnh vừa rồi anh ném thẳng cái chén đấy vào mặt anh Cửu đi? Nói xấu sau lưng thì làm được gì?”
“Vẫn còn bênh vực cậu ta?” Vẻ chính nghĩa trên mặt đầu đinh biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại u ám: “Từ bé cậu ta đã sống cuộc sống cực tốt rồi, dù có giỏi đ.ấ.m đá thì rời khỏi nhà họ Tần, rút lui khỏi quân đội, cậu ta chả là cái thá gì cả, có thể gây ra sóng gió gì được sao?
Kể cả nhà họ Tần được sửa án sai, cậu ta có thể lấy được bao nhiêu đồ? Lại có thể bảo vệ được bao nhiêu?
Ở thủ đô này, rời đi năm, bảy ngày là mọi thứ đã thay đổi rồi chứ nói gì đến năm năm, nơi đây đã không còn là thời điểm Ứng Yến nó có thể nói một câu là giải quyết mọi chuyện rồi!”
Đến cả người đeo kính cũng chế nhạo: “Mọi người đều hướng về nhà họ Tần rồi, lần này cậu ta quay về e là chênh lệch lớn lắm. Vinh Vinh, em vẫn chắc chắn không phải cậu ta thì không được sao?
Nghe anh nói này, thích thì cướp đi, lúc trước cậu ta có vốn liếng nhưng giờ thì sao, không phải em muốn cậu ta thế nào thì cậu ta phải làm như thế sao?”
Hoàng Chi Vinh mím môi khẽ cười: “Anh tám nói đúng lắm, lúc trước mọi người đều cung phụng anh ấy, nhường nhịn anh ấy, con gái của cả thủ đô này đều để anh ấy chọn.
Nhưng bây giờ anh ấy đẹp trai nhưng người thực sự vứt bỏ thực tế, đồng ý gả cho anh ấy, cho anh ấy mượn sức chống lại nhà họ Ứng thì thực sự không nhiều nữa, chỉ cần em không thả ra, ai dám tiến lên.”