Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 274
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:46:01
Lượt xem: 38
Thời điểm từng người bọn họ tìm được đối tượng, đều theo thói quen kéo đến trước mặt Kha Mỹ Ngu, xem có duyên với cô gái đó không. Chỉ cần cô không gật đầu thì việc này không thành được.
Ồn ào đến mức trên người Kha Mỹ Ngu treo hai ngữ “Bà Nguyệt” chói lọi!
Tất nhiên, Kha Mỹ Ngu cũng tặng quà đến mức nhũn tay...
Mọi người thay đổi đáng mừng, nhưng quốc gia cũng đã xảy ra quá nhiều chuyện, vui sướng, bi thương, vẫn không thể cản trở quỹ đạo của lịch sử.
Dưới sự hướng dẫn liên tục của Kha Mỹ Ngu, các anh đã cống hiến hết mình cho việc học, đều đạt được tư cách học nghiên cứu sinh tại Đại học thủ đô.
Chủ yếu là do bóng tối trước bình minh đặc biệt kéo dài, trong thời gian chờ đợi, tốt hơn hết là trang bị cho mình kiến thức, đợi gió xuân thổi qua, giương cánh bay lượn!
Vân Mộng Hạ Vũ
Cha Kha, mẹ Kha cũng được hưởng lợi từ thành tích xuất sắc của các con, được chuyển đến Đại học thủ đô nơi con gái đang nhập học.
Phải rời khỏi nơi họ đã sống được hai năm rưỡi, người nhà họ Kha đều không muônns rời khỏi ngôi nhà hai tầng này.
Nhưng bọn họ càng khát khao và hướng tới tương lai hơn!
Kha Mỹ Ngu cũng mơ hồ cảm nhận được cốt truyện giữa nam và nữ chính sắp bắt đầu rồi...
Cả nhà Kha Mỹ Ngu quay về thôn Lạc Phượng, mặc dù họ đều được cử đi học nghiên cứu sinh nhưng cũng phải đợi giấy thông báo trúng tuyển.
Hơn nữa khoảng thời gian này trường đại học đang trong giai đoạn ôn tập, kiểm tra, tân sinh viên báo danh vào tháng tám, tháng chín nên họ đi đâu cũng không có người, không có chỗ sắp xếp cho.
Đơn về công tác của cha mẹ Kha đều được phê chuẩn cả rồi, đợi khi họ bôn ba qua đây, làm chưa được mấy ngày đã lại phải xin nghỉ nên cũng có ý định báo danh cùng đám trẻ luôn.
Trong thôn có máy kéo, nghe được tin tức họ sắp về, trưởng thôn trực tiếp chỉ huy thợ lái máy trong thôn lái xe, kéo nhà họ Kha túi lớn túi nhỏ về.
Hai năm rưỡi vừa qua thôn Lạc Phượng thay đổi vô cùng lớn, những căn nhà đất mái tranh đều biến thành nhà ngói xanh thẫm một màu, ngang dọc ngay ngắn nhìn rất thích mắt.
Trên mỗi ngọn đồi thấp đều có trại nuôi gia súc, gia cầm trải về đến tận gần nhà, bởi vì có kỹ thuật của khoa học công nghệ, nuôi trồng hợp lý, hoàn cảnh nuôi nấng cũng tốt nên trong hai năm, thôn dân thu về không ít tiền.
Chỉ một ngành này thôi, trừ đi vốn xây dựng cơ sở của thôn, mỗi năm, mỗi người đều có thể kiếm được không ít tiền, hơn nữa hàng năm đều có xu thế kiếm nhiều hơn, huống chi lúc nuôi dưỡng, một vài sản phẩm như trứng, sữa, chỉ cần giao đủ số lượng yêu cầu, phần dư ra đều thuộc về họ cả, mặc dù không nhiều nhưng đối với những thôn dân không nỡ tiêu tiền, hận không thể chia một đồng thành hai ra để tiêu mà nói, chuyện này đã cải thiện đồ ăn thức uống cũng như mức sinh hoạt của họ nhiều.
Tinh thần lẫn vẻ mặt của mọi người đều tốt hơn người thôn khác, cơ thể khỏe mạnh, cường tráng, cười cũng nhiều hơn, cả người tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn, mong chờ vào cuộc sống và vô cùng nhiệt huyết!
Đến cả quần áo thôn dân mặc cũng ít chắp vá hơn.
Nhà cửa đẹp rồi, có xe kéo, con đường trong thôn cũng được tu sửa lại một lần, dùng đá vụn, phế liệu nung gạch thải ra để làm một con đường lớn nối từ thôn lên đến tận thị trấn. Như vậy vào mùa mưa thì kể cả đi bộ, đi xe bò hay ngồi xe kéo đều không phải lo lắng nữa.
Trưởng thôn được thơm lây, trở thành chủ nhiệm quản lý sản xuất của xã, bác cả, bác ba nhà họ Kha cũng được làm việc cho xã, mặc dù chức vụ không cao nhưng mỗi tháng cũng được nhận tiền lương như nhân viên trong biên chế, cửa nhà cũng đột nhiên cao hơn một bậc!
Mà tất cả chuyện này đều là công lao của hai vợ chồng Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-274.html.]
Nghe nói họ chuẩn bị về nhà, gần như toàn bộ người trong thôn đều ra nghênh đón.
Đám đàn ông nhà họ Kha thì không có gì, họ cố giữ vẻ mặt bình thản nhưng mặt mày đều là ý cười. Bà cụ với mẹ Kha đi thẳng hơn nhiều, áo gấm về làng cũng chỉ đến vậy mà thôi!
Ở nhà chưa được mấy ngày, Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến đã không ngồi yên nổi nữa, lúc còn ở trường đại học, Kha Mỹ Ngu nhân lúc không có gì làm sẽ viết lách vài thứ, phát biểu vài bài văn ngắn, kiếm năm, ba đồng nhuận bút. Ứng Yến thì không ngừng giúp phá án, kiếm tiền thưởng.
Hai người lại tham gia đủ loại thi đấu, kiếm được không ít tiền thưởng, học bổng...
Chi tiêu trong nhà do cha mẹ Kha quản lý. Thời gian rảnh rỗi của hai vợ chồng nhỏ đều bị các câu lạc bộ chiếm sạch, đến cả thời gian đi dạo phố cũng không có.
Vì thế trong tay hai người cũng có vốn tích lũy, lại thêm năm trăm đồng bồi thường lấy lại từ tay Hoàng Phương Bân, tiền hai lần bắt được lợn rừng nữa, tổng cộng hai người có hơn năm nghìn đồng.
Nhìn thì có vẻ nhiều nhưng thủ đô là vùng đất tiêu tiền, chả ai muốn bị đồng tiền bó buộc cả, lại thêm hai người đều không phải người chịu được nhàn rỗi.
Đúng lúc trên trấn đánh điện báo cho Ứng Yến, hóa ra nhà họ Ứng được minh oan rồi, họ muốn gọi anh về đoàn tụ.
Lúc này Kha Mỹ Ngu mới vỗ trán, cô hơi ảo não nói: “Thôi tiêu đời rồi, em bị người trong nhà chiều chuộng quá, quên béng mất chuyện nhà anh, vô thức cho rằng anh là con khỉ đá biến thành.
Nếu em nhớ ra sớm một chút, em có thể gửi cho người nhà anh chút đồ. Cũng không biết họ sống thế nào.”
Quan trọng nhất là khi Ứng Yến vẫn còn là Tần Nguyên Cửu, rất ít khi anh lên trấn, hoàn toàn không có thư từ qua lại gì. Hơn nữa trong tiểu thuyết cô đọc, từ đầu đến cuối trùm phản diện chỉ có một mình nên cô mới cho rằng anh không có người thân theo bản năng, cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này luôn...
Ứng Yến cười, xoa đầu cô: “Như này cũng khá tốt, điều đó chứng tỏ em sống rất vui vẻ, hạnh phúc.
Thực ra họ cũng chẳng khổ sở gì đâu.”
Anh bình thản giải thích với cô: “Cha anh là con cháu nhà quan, mẹ anh lại là con nhà tư bản, nhưng bà ấy đẹp, đa tài đa nghệ nên người đàn ông kia gánh trên mình áp lực bị cái đẹp mê hoặc, khoa trương theo đuổi mẹ anh nửa năm mới cưới được người về.
Có điều loại người bị sắc đẹp thu hút có thể mong ông ta sẽ yên phận sống qua ngày sao? Trong năm ấy, ông ta đã âm thầm qua lại với vài cô gái nữa. Mẹ anh là người phụ nữ truyền thống, lúc ở cữ không kiêng khem cẩn thận nên đã qua đời từ khi anh còn rất nhỏ.
Phần lớn thời gian anh sống ở nhà ông ngoại.
Nhà ông ngoại anh có tiền, trong thời chiến loạn, ông đã quyên góp không ít gia sản, là nhà tư sản theo cách mạng, hơn nữa bạn bè mà ông qua lại đều là những nhân vật tài giỏi, chẳng có ai dám động đến ông đâu.
Nhưng lại tìm ra được một xấp thư từ liên lạc ra nước ngoài, ông bà ngoại anh bị giam giữ, không phải chịu khổ nhưng không được liên lạc với người bên ngoài. Có điều dù sao thì người già trong lòng khó nghĩ thoáng được, chưa đầy hai năm đều đã qua đời cả.”
“Người đàn ông kia cảm thấy không còn ai có thể đè ép được mình nữa nên nhanh chóng cưới con gái của người trong tổ cải tổ thành phố để đảm bảo bình an cho bản thân. Còn anh à...” Ứng Yến nhún vai: “Anh không muốn dơ bẩn như ông ta nên đổi tên.”
Kha Mỹ Ngu mím chặt môi, mặc dù người đàn ông nói rất nhẹ nhàng nhưng ai mà không muốn được cha mẹ thương yêu?
Cô còn nhớ một câu, có người một đời được thời thơ ấu chữa lành mà có người dùng cả đời để bù đắp cho thời thơ ấu.
“Anh định làm thế nào? Có muốn quay về không?” Cô quay đầu lại, dè dặt hỏi.
“Về chứ, sao lại không về?” Ứng Yến khẽ cười: “Dù sao thì trước khi anh rời thủ đô, ông ta cũng chỉ có mình anh là con trai, ai biết trong năm năm này, ông ta có phấn đấu tạo được vài thằng con để nối dõi tông đường không?”