Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 268

Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:45:52
Lượt xem: 32

Tiểu Uyển cắn môi thú nhận: "Hướng Kình, thực ra em đã ở bên anh suốt mấy năm nay."

"Vậy tại sao em không bước vào trong giấc mơ của anh?"

"Mặc dù em ở bên cạnh anh, nhưng dương khí của anh quá mạnh, em không thể đến gần. Hơn nữa, bởi vì chấp niệm của chúng ta với đối phương quá sâu, nên em không thể thuận lợi đầu thai, khiến ba hồn sáu phách của em đã bước vào luân hồi, chỉ còn một phách có trí tuệ này quanh quẩn bên người anh."

Lư Hướng Kình có chút hoang mang, ý thức của anh ấy rất rõ ràng, nhưng những gì Tiểu Uyển nói lại rất khó tưởng tượng.

Nhưng anh ấy vẫn bình tĩnh nghe cô ấy nói.

Tiểu Uyển cắn môi: "Hướng Kình, em muốn trở thành người."

Hai mắt Lư Hướng Kình sáng lên: "Anh có thể làm được gì?"

"Em đã tìm được cao nhân và cách giải quyết. Lần này em có thể đi vào giấc mơ của anh cũng là nhờ sự giúp đỡ của người đó." Tiểu Uyển cười khẽ nói: "Chỉ là em thấy cách này cần có sự đồng ý của anh."

"Em nói đi, nếu như em quay về bên anh, anh có thể làm bất cứ điều gì!" Lư Hướng Kình gật mạnh đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu Uyển kiên nhẫn kể lại câu chuyện về hồn phách, đồng thời kể về hoàn cảnh của con gái nhà sư đoàn trưởng Phòng: "Hồn phách con người giống như trò xếp gỗ vậy, thiếu một miếng cũng không thể hoàn thiện. Em chỉ là một phách có trí tuệ, còn cô ấy lại đang thiếu đúng một phách này."

"Vậy… vậy nên nếu cô ấy và em hợp thành một, điều này không chỉ lưu giữ tình yêu và ký ức giữa chúng ta, nối lại duyên phận kiếp trước, mà còn giúp cô ấy trở thành người bình thường, đồng thời nhà họ Phòng cũng có được một chàng rể ưu tú."

Trước đây Lư Hướng Kình làm việc ở thủ đô, lần này vì muốn thành lập một đội đặc biệt, vậy nên tổ chức đã thuyên chuyển nhiều người có năng lực từ nhiều nơi khác nhau.

Nếu như là trước đây, chắc chắn lão đại đã là người đứng đầu, nhưng hiện tại lão đại không hứng thú với quân đội, nên anh ấy được giao nhiệm vụ phụ trách toàn bộ đội ngũ này.

Từ khi đến đây, anh ấy đã nói chuyện với sư đoàn trưởng nhiều lần, thậm chí còn đến nhà ông ấy hai lần.

Tuy nhiên, lúc đó đầu óc đều là nhiệm vụ, không để ý nhiều đến gia đình ông ấy. Hơn nữa, anh ấy cũng không có thời gian buôn chuyện với người khác. Anh ấy chỉ mơ hồ nhớ rằng nhà sư đoàn trưởng Phòng có hai con trai và hai con gái, nhưng anh ấy không hề biết cô con gái út là người thiểu năng.

"Anh đồng ý chứ?" Tiểu Uyển có chút thấp thỏm, cẩn thận nhìn biểu cảm trên gương mặt anh ấy, thấp giọng nói: "Trước đây em chỉ nghĩ nếu mình có cơ hội trở thành người ở bên cạnh anh, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh, thì dù có là một bà lão bảy tám chục tuổi, em cũng chấp nhận.

Hiếm lắm mới gặp được một người cùng tuổi, phù hợp về mọi khía cạnh. Nếu… nếu như em không dung hợp với cô ấy, cô ấy cũng không sống được lâu bởi vì thiếu đi một phách.”

Lư Hướng Kình khẽ thở dài, xoa đầu cô ấy cười nói: "Chỉ cần em có thể quay lại với anh, thì cho dù có ở dáng vẻ nào, anh cũng sẽ nguyện ý. Anh chỉ sợ em tủi thân thôi."

Tiểu Uyển cười lắc đầu: "Em không tủi thân đâu! Sự hợp nhất giữa em và cô ấy thực ra là một quá trình kết hợp, trong em có cô ấy, trong cô ấy có em. Ý thức của chủ thể sẽ là em, nhưng những cảm xúc mà cơ thể nhận được trước đó cũng sẽ được chồng chất lên nhau."

Thật ra cũng không thể nói ai lợi dụng ai.

"Chỉ là…" Cô ấy hơi do dự nói: "Đồng chí Tiểu Phòng tốt về mọi mặt, nếu em trở thành cô ấy rồi kết hôn với anh lần nữa, em sợ người khác phủ nhận nỗ lực của anh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-268.html.]

Lư Hướng Kình cười xoa đầu cô ấy, trầm ngâm một lát: “Nếu như hiện tại anh là đại đội trưởng hoặc là tiểu đoàn trưởng, em mới cần xem xét đến vấn đề này.

Anh chưa đến ba mươi tuổi nhưng đã là trung đoàn trưởng, lần này đảm nhận nhiệm vụ chỉ huy một trung đoàn mới, nhìn thì có vẻ là thuyên chuyển bình thường, nhưng thực chất danh hiệu cũng đã được đánh bóng. Hơn nữa, nhiệm vụ hiện tại không liên quan nhiều đến sư đoàn trưởng Phòng, chỉ là bình thường anh hay nhờ ông ấy giúp đỡ thôi.”

“Ngoài ra, với sự nỗ lực của anh, nói không chừng anh có thể sáng ngang với ông ấy, vậy nên em đã nghĩ nhiều rồi.”

Đôi vợ chồng trẻ vừa bàn bạc chuyện, vừa tranh thủ cơ hội kéo dài cuộc nói chuyện. Mãi đến khi trời dần chuyển sang màu trắng, hai người mới lưu luyến nói lời tạm biệt.

Lúc này, chiếc ô cũng tan thành tro dưới ánh nắng.

Lư Hướng Kình đột nhiên mở mắt ra, nhận ra mình vẫn ở trong ký túc xá, bên cạnh giường còn có thêm một nắm tro. Cơ thể anh ấy hiện tại tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết, giống như thể lực trở lại thời kỳ đỉnh cao, thậm chí còn mạnh mẽ hơn rất nhiều!

Anh ấy không khỏi nhìn quanh, thăm dò gọi: "Tiểu Uyển, em còn ở đây mà phải không?"

Đáng tiếc, trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngay cả một tiếng gió cũng không có.

Vẻ mặt Lư Hướng Kình có chút thất vọng, nhưng anh ấy nhanh chóng chứng minh đêm qua không phải là một giấc mơ. Anh ấy nhìn chằm chằm vào nắm tro tàn, trong đầu nhớ rõ từng chi tiết trong giấc mơ, bao gồm cả lời Tiểu Uyển nói.

Anh ấy chắc chắn rằng mình chưa bao giờ nghe kể về chuyện con gái út của sư đoàn trưởng Phòng trong hiện thực, vậy thì mọi thứ trong giấc mơ không phải phản ánh hiện thực của chính mình. Nói cách khác, nếu anh ấy có thể chứng thực cô con gái út của sư đoàn trưởng Phòng bị thiểu năng trí tuệ, thì không phải đó cũng gián tiếp chứng minh rằng Tiểu Uyển trong giấc mơ là có thật sao?

Cả người Lư Hướng Kình dâng trào nhiệt huyết, nhưng phải kiềm chế lại. Anh ấy nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, thu dọn đồ đạc, trước tiên đi đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị mua một ít đồ, sau đó đi đến ký túc xá cho người nhà.

Nhưng càng đi, anh ấy càng cảm thấy bất an. Nếu thông tin anh hỏi thăm không như anh nghĩ, liệu anh ấy có thể chịu đựng được nỗi đau mất đi Tiểu Uyển một lần nữa không?

Dù chỉ ôm vợ mình trong mơ, cũng đủ làm anh ấy khắc họa lại mối tình trước kia vào m.á.u thịt.

Khi sắp đến tòa nhà hai tầng, anh ấy quay người đi đến bệnh viện trong quân khu.

"Anh cả, anh sao vậy?" Khi Trịnh Thiến Thiến được gọi đến, trong lòng cô có chút lo lắng, vừa nhìn thấy anh ấy liền lên tiếng hỏi.

Đàn ông trong nhà họ Lư đều là người cuồng công việc, hận không thể đến quân doanh 24 tiếng mỗi ngày. Nếu không phải vì cơ thể không khỏe, cô ấy hoàn toàn nghĩ ra được lý do Lư Hướng Kình xuất hiện ở đây.

Lư Hướng Kình ho khan một tiếng, thấy ở đây nhiều người qua lại liền ra hiệu cho cô ấy ra ngoài nói chuyện.

Khi đi tới nơi vắng vẻ hơn, đảm bảo không có người nghe thấy mình nói gì, anh ấy mới xấu hổ hỏi: "Em dâu, lần này anh đến là có chuyện muốn hỏi em."

Trịnh Thiến Thiến gật đầu: "Anh cả, có chuyện gì anh cứ nói đi."

"Chuyện là thế này, em cũng biết đàn ông như anh cả ngày ở trong quân doanh, không biết nhiều về chuyện trong viện gia quyến." Lư Hướng Kình nói vòng vo, sau đó mới bẻ lái vào chuyện chính: "Nghe nói nhà cô con gái út của sư đoàn trưởng Phòng cuối tháng này sẽ kết hôn? Anh đến đây không lâu, chưa quen lắm với lễ nghi ở đây, vậy nên muốn hỏi em một chút."

Trịnh Thiến Thiến cười nói: "Đương nhiên là em phải giúp rồi! Anh cả đến đây làm việc, hơn nữa sẽ không quay lại trong thời gian ngắn, vậy nên anh phải có quan hệ tốt với gia đình của sư đoàn trưởng Phòng. Chỉ là hiện tại tổ chức chủ trương mọi việc đều làm đơn giản, đám cưới thường sẽ tặng quà cho khách mời, chủ nhà không đãi tiệc, khách mời cũng không cần phải gửi tiền mừng cưới. Để tránh nói qua nói lại, gây ra rắc rối gì đó.

Hơn nữa, có đi thì phải có lại, đưa tiền mừng cưới phải xong còn phải trả lại, làm như vậy là chạy theo hình thức. Sư đoàn trưởng Phòng rất chú ý đến điểm này, gia đình ông ấy đã nói trước với mọi người rồi, không nhận tiền mừng cưới, trong nhà bày năm sáu bàn tiệc cho mọi người vui vẻ là được.”

Loading...