Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 256
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:58:46
Lượt xem: 32
Sáng sớm, Kha Mỹ Ngu vẫn ở trong tư thế quen thuộc, nhẹ nhàng rút chân tay ra khỏi người Ứng Yến.
Cô nhìn vào hệ thống, thấy điểm hòa bình vốn được viết với tên Tần Nguyên Cửu, bây giờ đã được đổi thành Ứng Yến, hơn nữa điểm hòa bình hôm ngày đã được lấp đầy.
Kha Mỹ Ngu có chút bối rối, nhìn thấy anh đã tỉnh, cô lập tức tặng cho anh một nụ cười rạng rỡ.
Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra, trong nụ cười này mang theo sự nịnh nọt và phụ thuộc không thể giải thích được.
Đôi mắt của Ứng Yến tối sầm lại, trực tiếp quay người hôn cô.
Một lúc sau, khi Kha Mỹ Ngu cố gắng lấy lại sự chú ý của mình, sau đó nhắc nhở họ phải dậy ăn sáng, Ứng Yến mới miễn cưỡng rút tay lại, vùi đầu vào hõm cổ mềm mại của cô: "Anh chắc chắn phải yêu em lắm…"
Kha Mỹ Ngu hừ một tiếng: "Điều đó là đương nhiên."
Hiện tại đang trong kì nghỉ hè, phần lớn học sinh đều đã về nhà, hiệu tập kết ngoại ngữ cũng ít người hơn trước rất nhiều.
Thời tiết nóng nực, nhưng Kha Mỹ Ngu đã dán bùa mát mẻ trong nhà. Nhiệt độ trong phòng vừa phải, giống hệt như có máy điều hòa ở trung tâm, so với bên ngoài thì như hai thế giới khác nhau.
Mặc dù Ứng Yến bị mất trí nhớ, nhưng vẫn giữ thói quen tập thể dục buổi sáng. Sau khi chạy một vòng thì tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, để lộ cơ bắp cuồn cuộn khiến Kha Mỹ Ngu lóa mắt.
Uống nước xong, Ứng Yến ngồi bên cạnh cô hỏi: "Kỳ nghỉ hè này, em có dự định gì không?"
Kha Mỹ Ngu nhăn mặt lắc đầu: "Lúc trước, em ở bệnh viện chăm sóc anh, ông bà, cha mẹ và các anh đều ở lại đây với em.
Bây giờ thấy anh khỏe rồi, ông bà và cha mẹ muốn đưa các anh về nông thôn xây nhà, nghe nói rất nhiều ngôi nhà gạch đã được xây dựng xong. Cho dù chúng ta sống ở đây, nhưng đối với những người lớn tuổi, thì đó vẫn là cội nguồn của họ.
Dù sao chúng ta cũng không thể sống trong nhà hai tầng ở đây được, mọi người ở thôn đều ở nhà gạch, chỉ có nhà chúng ta vẫn ở nhà tranh đất vàng?
Hay là chúng ta cũng quay về tham gia cuộc vui?"
Cánh tay dài của Ứng Yến vòng qua ôm lấy cô: "Anh vừa mới nhận được một công việc, cần phải nhập ngũ chấp hành nhiệm vụ hai tháng, thời gian kết thúc cũng vừa đúng lúc khai giảng. Vợ à, em đi cùng anh được không?"
Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu nhìn anh.
Mặc dù anh đã mất trí nhớ, nhưng cô cũng không cảm thấy có gì khác biệt. Ngoại trừ cảm giác hoang mang lúc đầu, hiện tại cô đã vô thức xem anh như là Tần Nguyên Cửu cộng Ứng Yến.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn thích và yêu cô.
Anh chính là người chồng bên cô cả cuộc đời này, có thể khiến cô hạnh phúc dù có đi đến đâu.
"Đi đâu?"
"Quân khu tỉnh N." Anh nói ngắn gọn.
Vân Mộng Hạ Vũ
"À, cha của bánh bao nhỏ cũng ở quân khu tỉnh N thì phải, trước đây em đã hứa sẽ đến thăm nó." Đứa bé này rất thích cô, từ khi biết chữ đã bắt đầu viết thư cho cô.
"Hửm?" Ứng Yến nghi ngờ nhìn cô.
Kha Mỹ Ngu mỉm cười kể lại cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện.
"Quả nhiên." Ứng Yến gật đầu: "Lần này quân khu tỉnh N có nhiệm vụ, Hướng Kình cũng được điều qua đó, có thể em sẽ được gặp đứa nhỏ kia."
Ứng Yến nhận được một nhiệm vụ rất khẩn cấp, buổi chiều anh ra ngoài mua vé giường nằm, thu dọn đồ đạc, chào mọi người trong nhà rồi đưa Kha Mỹ Ngu lên chuyến tàu khởi hành vào buổi tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-256.html.]
Tàu hỏa lúc này vẫn chưa được tăng tốc, đây là tàu da xanh ra đời sớm nhất. Bọn họ ở toa giường nằm, vậy nên dòng người xếp hàng lên tàu tương đối trật tự và khiêm tốn. Nhìn qua phía bên cạnh, một đám đông điên cuồng đang lao về phía cửa chính hoặc cửa sổ của xe.
Thời này giao thông đi lại bất tiện, người ta đi đâu cũng phải mang theo túi lớn túi nhỏ, thậm chí là chăn nệm cũng phải mang theo.
Nhiều người nhét đồ qua cửa sổ trước, sau đó mới trèo lên xe.
Thời gian xe dừng có hạn, vậy nên thường xuyên xảy ra trường hợp đồ đã được đưa vào, nhưng người thì vẫn chưa thể chen lên...
Kha Mỹ Ngu có hơi ngạc nhiên, trước đây cô từng mơ đến chuyện theo chân những con buôn đến kinh đô, nhưng dù sao đó cũng chỉ là giấc mơ, làm sao có thể tự mình chứng kiến cảnh tượng chấn động thế này?
Một lần nữa, bầu không khí mạnh mẽ của thời đại đã sâu sắc nói cho cô biết, mình đã tái sinh vào thế giới thế nào.
Toa giường nằm ít người hơn toa ghế cứng nhiều, thế nhưng vẫn rất đông. Giường nằm rất hẹp, lối đi chỉ có thể chứa được một người. Trong không khí tràn ngập đủ loại mùi hương nhức mũi, đây là thứ mà cô chưa từng trải qua trong giấc mơ của mình!
Mùi tỏi, hành lá, hôi chân, nôn mửa, khói thuốc...
Kha Mỹ Ngu đờ đẫn dán lên người mình một lá bùa trong lành. Lá bùa này giống như xịt nước hoa thiên nhiên lên người, mùi hương của nó nhẹ nhàng thoang thoảng, tùy loại mà có tác dụng khác nhau.
Ứng Yến cất hành lý rồi rửa tay lần nữa, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô bắt đầu lục lọi hành lý.
Mặc dù bọn họ vội vàng không kịp ăn bữa tối ở nhà, nhưng mẹ Kha và bà cụ vẫn bận rộn cả buổi chiều để nấu rất nhiều món ngon, cho bọn họ mang theo ăn ba bữa trên đường. Đồ ăn không chỉ đủ cho bọn họ no bụng, mà còn dư ra để đem biếu người khác.
Thời tiết hiện tại nóng bức, rất nhiều đồ ăn không thể để lâu được.
Đôi vợ chồng trẻ pha trà trứng với nước nóng, ăn bánh bột lên men được cuộn với rau và nước sốt.
Hai người đua nhau ngồi ăn, khiến người đối diện cũng phải ngơ ngác nhìn, thậm chí có cô bé còn nhỏ giọng đếm ngón tay: "Mẹ ơi, chị này có em bé sao? Chị ấy đã ăn sáu cái bánh rồi mà vẫn còn ăn tiếp…"
Kha Mỹ Ngu không khỏi mắc nghẹn ho khan.
Ứng Yến một tay vỗ lưng cô, tay kia đưa nước cho cô.
Kha Mỹ Ngu cầm chai nước uống vài ngụm lớn, ánh mắt có chút lơ đãng.
Cô ở nhà luôn ăn rất nhiều. Sinh viên đại học có trợ cấp, chồng thì thỉnh thoảng được thưởng tiền phá án, bố mẹ thì là công nhân có lương và trợ cấp, hơn nữa người thân ở quê cách dăm ba hôm lại gửi đồ ăn lên.
Đến mức lúc đầu cô còn có chút băn khoăn, nhưng dần dần cô được gia đình chiều chuộng đến mức chỉ cần mở miệng ra hưởng thụ. Một người phụ nữ mảnh mai có thể ăn hết phần cơm của năm người đàn ông khỏe mạnh, mà theo cô đây mới chỉ là ăn no bảy phần thôi...
Bây giờ bị cô bé ngây thơ kia chỉ ra, trời ơi cái mặt già nua của cô.
Cha mẹ của đứa trẻ còn khá trẻ, ăn mặc vô cùng tinh tế, vẻ ngoại cũng được xem là nổi bật.
Người phụ nữ ngượng ngùng vỗ vai con gái, cười nói: "Con bé này ăn được rất ít, nên nó ngưỡng mộ nhất là những người ăn ngon miệng. Chú út của con bé đi lính ăn cơm bằng chậu, được nó xem là anh hùng, lúc nào cũng luôn miệng nhắc đến."
Cô bé liên tục gật đầu, buồn bã nói: "Bà nội nói ăn nhiều sẽ cao hơn, nhưng cơm không ngon chút nào, đã vậy còn phải ăn rất nhiều rau, đúng là làm khó người ta."
Cô bé chỉ mới bốn năm tuổi, nhưng lại nói chuyện giống như một bà cụ non, khiến Kha Mỹ Ngu nghe xong cũng phải bật cười.
"Em thử cái này đi." Kha Mỹ Ngu đưa cho cô bé một chiếc bánh cuộn: "Cái này là mẹ chị làm. Mẹ chị là đầu bếp nhà ăn số ba tầng hai của trường đại học Bách khoa, lúc nào bà ấy cũng có một nhóm thực khách rất đông."
"Như vậy thì ngại quá." Người đàn ông cũng liên tục xua tay cười nói: "Chúng tôi cũng có mang theo đồ ăn."
Vừa nói, họ vừa lấy từ trong túi ra mấy cái bánh bao bọc giấy dầu, vừa nhìn đã biết mua tạm ở tiệm cơm quốc doanh.
"Con không muốn!" Cô bé bĩu môi quay đầu đi, b.í.m tóc tung bay trong không trung, bướng bỉnh giống như một cô chủ nhỏ: "Sáng nào cũng ăn bánh bao cháo quẩy, con ngán muốn c.h.ế.t rồi."