Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 253

Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:58:41
Lượt xem: 35

Lại chuẩn bị cho người đàn ông một xấp bùa chú bổ sung dịch dinh dưỡng. Kha Mỹ Ngu thấy các chỉ tiêu cơ thể của anh bình thường thì thở phào, nghĩ mà sợ, giống như rết bò lên lưng vậy.

Sờ mặt của người đàn ông một cái, như là quyết định chuyện gì đó, Kha Mỹ Ngu nhắm mắt ngủ mất.

Lại mơ một lần nữa, Kha Mỹ Ngu không có được chăng hay chớ đối với món ngon, chơi đùa vui vẻ như trước đó, mà biết chân nặng nề, sau đó kiên định vô cùng.

Lần này thà khác những lần trước còn hơn, cô phát hiện bản thân đang ở trong một chiếc khí cầu máy màu hồng sang trọng, trên bàn có các loại thức ăn và thức uống cô thích. Sau khi cô hạ quyết tâm rồi, nhìn phong cảnh bên ngoài rồi ăn chút gì đó, sau đó đi tìm Ứng Yến.

Anh lại cao lên nhiều, thoải mái chống hai tay theo đường biên của khí cầu máy, nghe được tiếng động thì nghiêng đầu, chìa tay ra cười với cô.

Kha Mỹ Ngu bước nhanh tới đ.â.m vào lòng anh, ôm chặt eo anh: “Ứng Yến, em xin lỗi!”

“Em sao thế, sao lại nói xin lỗi anh?” Ứng Yến cảm thấy tâm trạng của cô không đúng, mím môi vỗ nhẹ lưng của cô: “Có thể nói với anh được không?”

“Trước kia là em không hiểu chuyện, không biết quý trọng cuộc sống ở bên anh, cuối cùng còn dùng cách đó rời khỏi anh. Thật ra thì từ lúc anh xuất hiện trước mặt em như thiên thần, đưa em khỏi bầy zombie, lại bảo vệ sau lưng em thì chắc em đã thích anh rồi.

Nhưng mà lúc đó em ngu quá, quen để người khác đưa thứ tốt đến bên cạnh, còn không biết quý trọng và cố gắng. Nếu không, chúng ta sẽ không tới mức như thế.”

Rõ ràng là sự bày tỏ được Ứng Yến mong đợi từ lâu, nhưng trong lòng anh lại hốt hoảng, lạnh lùng nghiêm mặt không muốn nghe cô nói tiếp nữa.

Anh chặn miệng của cô ngay, cũng không làm gì tiếp, chỉ là đơn thuần thuần khiết không có một chút ham muốn nào hôn: “Anh không muốn những chuyện này, hôm nay là sinh nhật của anh, em còn chưa chúc anh sinh nhật vui vẻ nữa!”

“Sinh nhật vui vẻ.” Kha Mỹ Ngu khẽ ngẩng đầu lên, vừa nghiêm túc vừa quyến luyến nhìn anh: “Em không biết nơi này là trong mơ hay hiện thực, cũng không biết anh có phải là Ứng Yến hay không hay là NPC do em nghĩ ra. Nhưng em hy vọng Ứng Yến bình an vui vẻ hạnh phúc!”

“Em.” Ứng Yến mím môi, giọng trầm khàn: “Em muốn từ biệt anh à?”

Kha Mỹ Ngu gật đầu, thoải mái cười nói: “Phải, em không thể quay đầu nhìn lại mãi được, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua. Bây giờ em ở năm 75 rất tốt, rất hạnh phúc và thỏa mãn.

Em không muốn để anh ấy đợi quá lâu. Nên sau này anh đừng vào giấc mơ của em nữa được không?

Em biết chuyện này không công bằng cho anh, cuối cùng chúng ta cũng không có kết quả đâu, chi bằng cắt đứt từ đây.”

Cô cắn răng quyết định hoàn toàn tạm biệt quá khứ, nhẫn tâm xóa bỏ hình bóng người trong lòng kia.

Nếu như cuối cùng phải phụ lòng một người, cô chỉ có thể nắm lấy người bên cạnh, mà người này cũng chỉ có thể là Tần Nguyên Cửu.

“À.” Đột nhiên Ứng Yến cười lạnh: “Em cho anh là cái gì? Em chắc chắn phải cắt đứt toàn bộ với anh sao?

Không có anh sao em vượt qua mạt thế được? Không có anh bây giờ em có thể hoàn hảo đứng trước mặt anh à? Nhân quả thuộc về em, em không trốn thoát được đâu.”

Kha Mỹ Ngu hơi hoảng hốt.

Cô là phụ nữ thế hệ mới, cũng từng học triết học Mác Lênin trong đại học, nhưng mà cô tin chắc vận mệnh của con người đã được định sẵn.

“Nếu như anh không muốn giúp thì cứ khỏi giúp đi.” Cô nhắm mắt nói: “Dù sao chúng ta cũng không thể nói ai chiếm hời của ai.”

Ứng Yến lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Đáng giá không? Anh ta tốt hơn anh chỗ nào?”

“Anh ấy.” Kha Mỹ Ngu nhìn Ứng Yến, vốn dĩ là gương mặt quen thuộc, hôm nay đã hơi mơ hồ.

Cảm tình mười năm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt kia chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-253.html.]

Huống chi tình cảm đã trải qua tận thế là những lần thử thách sinh tử, nhưng thực tế không cho phép cô lựa chọn, vớ vẩn một lần rồi cuối cùng hai người mãi mãi bỏ lỡ nhau.

“Anh ấy hợp với em hơn.” Cô cố gắng nhớ lại điểm tốt của Tần Nguyên Cửu.

Vóc dáng của anh cũng được, năng lực tốt, không hề chê cô, lại dám đánh cược cứu mạng của mẹ cô.

Nếu như cô muốn ở thập niên bảy mươi này, vậy cô phải cắt đứt nỗi nhớ của mình là Ứng Yến, thành thật sống qua ngày mà không phải đung đưa trái phải, chuyện này không công bằng với hai bên.

“Ơ, cái gì gọi là hợp, cái gì gọi là không hợp? Cũng không phải chỉ là một câu nói của em sao?” Ứng Yến nắm cằm cô, chịu đựng cơn đau tim, giả bộ như vô tình giễu cợt: “Muốn tới là em, muốn đi cũng là em, em cho rằng anh là nhà từ thiện, chơi đùa với em hết lần này tới lần khác à?

Kha Mỹ Ngu đúng không? Không để anh xuất hiện cũng được, em quyết định cho anh một lý do. Hơn nữa còn có nguyên nhân hậu quả, nếu không đêm nào anh cũng vào trong mơ của em!

Vân Mộng Hạ Vũ

Không phải muốn vứt bỏ anh sao? Vậy thì thẳng thắn trước mặt anh đi!”

Anh không hề bỏ qua những biểu cảm trên mặt cô.

Nhưng Kha Mỹ Ngu siết chặt tay, cụp mắt lạnh lùng nói: “Lý do rất đơn giản, ai có thể ở bên cạnh em thì em ký gửi phần đời còn lại của mình cho người đó. Em không phải là liệt nữ trinh tiết, chỉ là một cô gái thực dụng mà thôi.

Em từng muốn sống cuộc sống bình thản, ngày nào cũng vui vẻ hơn, không phải biến thành dáng vẻ mà ai thích, cũng không phải làm vật thay thế của ai!”

Em chưa bao giờ là vật thay thế, Ứng Yến nhìn phong cảnh ngoài khí cầu máy, chỗ này là biển mây hơn một năm anh mới tìm được.

Phía dưới là làn nước xanh biếc, xung quanh đều là những ngọn núi có hình dáng đặc biệt.

Nhưng mà cô không thèm nhìn một cái…

Sau này anh không cần phải phiền hà suy nghĩ sinh nhật nữa, cũng không có ai tới chúc mừng.

“Thôi, lý do với không lý do, nếu như em đã có lòng muốn rời khỏi anh thì anh cũng không giữ được em.” Ứng Yến cười lạnh: “Phải rồi, vốn dĩ anh muốn nói với em bây giờ anh đang học năm nhất của trường quân đội thủ đô, có điều chuyện này không quan trọng nữa.”

Kha Mỹ Ngu lòng đau như cắt, chỉ buồn tẻ nói câu chúc mừng.

Thời gian vào trong mơ này rất ngắn, trong lúc họ yên lặng, bóng người mơ hồ dần dần biến mất.

Kha Mỹ Ngu bật mạnh dậy, nhìn người đàn ông nhiệt độ cơ thể bình thường ở trên giường, trên mặt có hơi tủi thân và đành chịu: “Anh Cửu, anh khỏe nhanh lên đi, sau này em chỉ có mình anh thôi.”

Mưa tới nhanh mà đi cũng nhanh, mực nước cũng chỉ cao hơn một mét, vì sông ngòi có hướng đi.

Trong núi rừng ẩm ướt âm u, có điều mọi người cũng mang chăn đệm nên cố chịu một đêm. Ngày hôm sau là một ngày nắng, trên đất không còn nước đọng nữa, chỉ có quần áo giày dép được cọ rửa bùn cát, đá, nhánh cây dính lên các thứ, thậm chí còn phần lớn cá tôm cua không theo kịp!

Mọi người xuống núi chạy vào trong ruộng trước, thấy tất cả hoa màu ngã rạp xuống đất nhưng rễ cây lá không khô héo thì rối rít đi trồng lại. Sau đó chạy tới từng chỗ chăn nuôi gia súc gia cầm trên sườn núi.

May là lúc xây nhà điều đầu tiên yêu cầu là bền chắc chống gió phòng mưa, gia cầm gia súc ngoại trừ hơi sợ thì cũng không có thương vong gì cả.

Lúc này các thôn dân mới thở phào, cười ha hả bắt đầu thi công nhà.

“Đúng lúc thời tiết dần ấm áp, ra sửa chữa ổ ngủ của bản thân đi, xây thành nhà gạch ngói luôn!”

“Đúng, cái này gọi là cũ không đi, mới không đến…”

Mẹ Kha đưa cơm tới cho hai vợ chồng son, thấy con rể còn đang nằm trên giường, lo âu hỏi: “Vẫn chưa tỉnh lại à? Nếu không thì đợi buổi trưa lát nền, kêu cha con đóng xe đưa Tiểu Tần tới bệnh viện nhé?”

Loading...